Sáng sớm hôm sau, Giản Nhân mắt sưng húp đến bệnh viện, không tìm thấy Tần Triều Mộ trong phòng bệnh, hỏi y tá, mới biết Tần Triều Mộ đang đi tản bộ dưới lầu. 𝗡hanh nhấ𝙩 𝙩ại == T 𝘳ùmT𝘳𝗎yện﹒vn ==
Giản Nhân vội vàng đi xuống cầu thang, cũng không để ý ánh mắt khinh thường của cô y tá phía sau.
Tần Triều Mộ lười biếng ngồi trên ghế dài phơi nắng, cách đó không xa có một đám trẻ con đang chơi đùa, tiếng cười vui không ngớt.
Trong mắt Tần Triều Mộ mang theo ý cười, lẳng lặng quan sát, ánh mặt trời ấm áp bao phủ, gió nhẹ thường thường lướt qua ngọn tóc góc áo, thổi qua một loại cảm giác thoải mái.
Cảnh tượng trước mắt khiến Giản Nhân có chút không dám tiến lên, hắn vuốt thẳng bộ quần áo nhàu nhĩ, đầu tóc bù xù trước cửa kính, lúc này mới lấy hết dũng khí đi lên.
“Triều Mộ, em khá hơn chút nào chưa?”
Tần Triều Mộ bị Giản Nhân đột nhiên xuất hiện quấy rầy hứng thú, khẽ liếc nhìn hắn một cái, cũng không nói chuyện.
Giản Nhân có chút không biết làm sao, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, âm thầm nuốt nước miếng: “Triều Mộ, hôm qua anh ở nhà... lúc dọn dẹp nhìn thấy cái này.”
Vừa nói, Giản Nhân vừa lấy chiếc nhẫn ra, tay hắn run vô cùng, giống như một ông già sắp chết.
Tần Triều Mộ liếc mắt liền nhận ra chiếc nhẫn này, cậu không tin Giản Nhân nói, tủ đầu giường có cái gì mà lau dọn?
Trong lòng dâng lên nỗi tức giận vì bị người khác tự tiện phá đồ mình, nhưng trên mặt Tần Triều Mộ không lộ ra cảm xúc gì, vẫn cứ tươi cười, dùng ngón cái và ngón trỏ cầm chiếc nhẫn, cúi đầu nhìn, trong mắt không có chút hoài niệm nào.
Giản Nhân bất giác thả nhẹ hô hấp, sợ quấy rầy đến điều gì đó.
Khung cảnh yên lặng bị tiếng chuông điện thoại đánh vỡ, Tần Triều Mộ nhận điện thoại, đứng dậy đi đến nơi vắng vẻ.
Giản Nhân đứng yên tại chỗ, trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn bao giờ hết, mỗi lần đập lại tràn đầy niềm vui như điên.
Tần Triều Mộ cầm nhẫn đi... em ấy cầm nhẫn đi!
Chẳng lẽ, Triều Mộ tha thứ cho mình sao?!
Giản Nhân vui mừng khôn xiết, trên mặt là nụ cười không nén được, may mà hắn tỉnh ngộ cũng không muộn, may mắn còn có cơ hội chuộc lỗi.
Nghĩ đến đây, Giản Nhân nâng bước đuổi kịp, muốn kéo cánh tay đang buông thõng bên người của Tần Triều Mộ.
Sau đó
Chợt dừng bước.
Trong tầm mắt, Tần Triều Mộ một tay cầm điện thoại đặt bên tai, hơi nghiêng đầu, ung dung bước đi, chậm rãi đi hướng xa xa.
Cậu đang nghiêm túc lắng nghe, đôi môi hơi hé mở, có chút ý cười.
Cậu đi qua đèn đường, bãi cỏ, thùng rác, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một lần, giơ tay nhẹ nhàng ném đi ——
Động tác của Tần Triều Mộ lưu loát tự nhiên, thoải mái nhẹ nhàng, dừng ở trong mắt người khác có lẽ còn cảm thấy tiêu sái.
Ánh mắt cậu hơi cụp xuống, người đầu dây bên kia hình như đang nói gì đó buồn cười, khiến khóe miệng Tần Triều Mộ không ngừng nhếch lên.
Dáng vẻ thờ ơ, biểu cảm, động tác, bước chân cũng không khác lạ, như thể thứ vừa vứt đi chỉ là rác, đá, bao bì vô dụng, một mẩu giấy vụn.
“Ở cửa bệnh viện? Vậy anh còn gọi điện thoại làm gì?”
“Đúng vậy, hẹn chiều nay.”
“Đừng lo lắng thế chứ, chỉ là tiểu phẫu thôi mà.”
Tần Triều Mộ dần đi xa, mang đi tiếng nói duy nhất trong cuộc đời Giản Nhân.
Trước mắt Giản Nhân tối sầm, gần như không thể đứng vững, hắn từng bước từng bước bước trên con đường do lỗi lầm đắp lên.
Hắn thở hồng hộc, nước mắt từng giọt rơi xuống, trái tim co thắt dữ dội, há to miệng nhưng không thể phát ra được tiếng nào.
Nhấc nắp thùng rác lên, mùi thối tanh hôi xộc thẳng vào mặt, Giản Nhân mặc kệ, liều mạng lục lọi bên trong.
Cuối cùng Giản Nhân cũng tìm được chiếc nhẫn trong góc thùng rác, hắn giống như đang ôm bảo vật quý giá nào đó, nắm chặt tay, trên khuôn mặt đẫm nước mắt lộ ra nụ cười.
Giản Nhân vội vàng đeo nhẫn vào tay mình, đốt ngón tay của hắn thô to hơn so với Tần Triều Mộ, nhẫn không thích hợp với hắn.
Nhưng hắn dường như không để ý, cắn răng bóp khớp ngón tay, chờ khi chiếc nhẫn đeo vào được đốt ngón tay thứ ba thì ngón tay hắn đã máu thịt mơ hồ.
Ngón tay Giản Nhân đỏ ngầu run rẩy, hắn si ngốc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, chỉ cảm thấy không còn mùi vị nào cay đắng và khó nuốt hơn giờ phút này.