Sau phẫu thuật hai tuần, vết mổ của Tần Triều Mộ hồi phục rất tốt, bác sĩ nói cậu có thể xuất viện, sau này chỉ cần chú ý đến chế độ ăn uống, thì sẽ không phát sinh vấn đề gì nữa.
Tần Triều Mộ nghe vậy rất vui vẻ, nụ cười trên mặt xán lạn như mặt trời.
Cậu làm thủ tục xuất viện, nói chuyện phiếm với y tá vài câu rồi quay về phòng bệnh thu dọn đồ đạc.
Vứt bỏ mấy thứ không dùng, Tần Triều Mộ đang cúi người gấp quần áo, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng khóa cửa.
Tần Triều Mộ dừng một chút, trong lòng cảnh giác, khóe mắt nhìn thấy một bóng người đang nhào về hướng mình!
Lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tần Triều Mộ kịp thời né tránh, thuận tay cầm lấy vali đựng quần áo trong góc, giơ lên thủ trước người.
Tần Triều Mộ đứng vững quay đầu nhìn lại, thì ra là Giản Nhân.
Trong tay Giản Nhân nắm chặt một phần bản kiểm tra, dùng sức đến nổi gân xanh, hai mắt hắn đỏ ngầu, tròng mắt đầy tơ máu thấy rõ.
Ngắn ngủn hai tuần, Giản Nhân đã gầy đến da bọc xương, quần áo vừa người trước kia giờ có vẻ rộng thùng thình. Tay khác hắn không ngừng giật tóc mình, nhíu chặt mày, mặt vô cùng đau khổ.
Tần Triều Mộ thấy bộ dạng điên khùng của hắn, bất giác lui về sau một bước.
Có lẽ hành động này làm kinh động đến Giản Nhân, bàn tay cầm bản giám định của hắn không ngừng run rẩy, đứt quãng nói: “Tôi còn tưởng mình không có... Tại sao... Tại sao!”
“Dương tính! Sao có thể… sao lại dương tính được chứ…” Hắn bắt đầu không ngừng chà xát làn da lộ bên ngoài của mình, giống như trên đó có thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Tần Triều Mộ lờ mờ đoán được chút ít “Anh… có bệnh AIDS?”
Nghe thấy giọng của Tần Triều Mộ, Giản Nhân đột nhiên dừng động tác, hắn nhìn chằm chằm Tần Triều Mộ, giọng nói khàn khàn khó nghe.
“Triều Mộ, em biết không, lúc anh nghe em nói em mắc bệnh AIDS, lòng anh nghĩ chính là, mặc kệ anh có bệnh hay không, anh cũng muốn ở bên em…”
Giản Nhân càng nói, trong lòng Tần Triều Mộ càng dâng lên dự cảm không lành, cậu lặng lẽ đến gần tủ đầu giường, ánh mắt rơi vào chiếc bình gốm.
Giản Nhân đang lảm nhảm, từng bước một đi về phía Tần Triều Mộ, “Hiện tại em không có, anh có, Triều Mộ, em vẫn yêu anh đúng không, em yêu anh, anh cũng yêu em… em đã đồng ý sống trọn đời với anh… Chúng ta cùng nhau…”
Nói xong câu cuối cùng, Giản Nhân lợi dụng chiều cao đè lại vai Tần Triều Mộ, như muốn hôn cậu.
Trong lòng Tần Triều Mộ hoảng hốt, trong lúc kinh hoảng nâng chân đá trúng bụng Giản Nhân, miễn cưỡng tránh được một lần.
Giản Nhân ăn đau khom lưng, một tay vẫn nắm chặt cánh tay Tần Triều Mộ không chịu buông ra, dưới tình thế cấp bách Tần Triều Mộ liền cầm bình hoa đập về phía Giản Nhân.
Bình hoa vừa rời tay Tần Triều Mộ liền hối hận, bệnh AIDS là lây truyền thông qua đường tình dục và vết thương hở, lỡ làm Giản Nhân bị thương, vậy khả năng mình bị nhiễm bệnh sẽ tăng mạnh.
May sao chiếc bình hoa này đặc biệt rắn chắc, nện trên ngực Giản Nhân rồi còn lăn một vòng trên đất, nhưng cũng không có dấu hiệu bị vỡ.
“Triều Mộ… Triều Mộ…” Giản Nhân chật vật ghé vào mép giường, trong miệng không ngừng gọi tên Tần Triều Mộ.
Lồng ngực Tần Triều Mộ phập phồng, cắn chặt khớp hàm gần như muốn chảy máu, cậu sống gần ba mươi năm, chưa từng có ngày nào tức giận như hôm nay, tức giận đến mức chỉ muốn đánh chết Giản Nhân.
Giản Nhân vẫn chưa chịu thua, vươn tay về phía Tần Triều Mộ, Tần Triều Mộ lạnh mặt lùi lại một bước, lửa giận cuối cùng cũng đốt cháy lý trí của cậu, cậu cầm chiếc ghế gỗ đỏ bên cạnh đập nát rồi nện lên lưng Giản Nhân.
Giản Nhân bị cậu đánh ngày một cúi thấp, nằm trên mặt đất một lúc không dậy nổi.
Hít sâu mấy hơi, Tần Triều Mộ buộc mình bình tĩnh lại, cậu nhặt chiếc chân ghế rơi trên đất lên, dùng nó tát Giản Nhân một cái thật mạnh.
“Tôi đã từng rất thích anh.”
Tần Triều Mộ giật giật yết hầu, giọng nói có chút khàn “Anh nói anh yêu tôi, tôi liền ở bên anh, anh nói anh muốn gây dựng sự nghiệp, tôi cùng anh gây dựng sự nghiệp, anh nói anh muốn mua nhà, tôi liền cùng anh tích cóp tiền, anh nói anh muốn ở bên tôi cả đời, tôi liền tin.”
“Nhưng anh thì sao? Anh làm cái gì? Anh đi ra ngoài tìm trai bao.”
Chớp chớp đôi mắt khô khốc, Tần Triều Mộ nén nước mắt về “Tôi nghĩ, anh không muốn cùng tôi chung sống cả đời cũng không sao, tự tôi cũng sống được, chúng ta hảo tụ hảo tán*, giữ thể diện cho nhau đi.”
[*] Hảo tụ hảo tán: dễ hợp dễ tan
Tần Triều Mộ bỗng nhiên cao giọng, gằn từng chữ: “Sau đó anh, nhiễm bệnh!, Hiện tại chạy tới, nói muốn cùng tôi lên giường!”
“Anh có ý gì? Hả? Anh là có ý gì?”
“Không phải… không phải, Triều Mộ, anh chỉ muốn em ở bên anh…” Giản Nhân quỳ rạp trên mặt đất, cuộn tròn như quả bóng, nước mắt giàn giụa, lưng cúi xuống thật sâu, đập đầu xuống đất.
“Rất xin lỗi, Triều Mộ rất xin lỗi, là anh sai, anh không nên đi ra ngoài làm bậy, thật sự rất xin lỗi, anh không phải người, anh đáng chết!”
Tần Triều Mộ đứng lên “Anh quả thật đáng chết.”
Giản Nhân hai chân quỳ xuống trước mặt Tần Triều Mộ, “Triều Mộ, em tha thứ cho anh được không, anh bảo đảm về sau sẽ không bao giờ ra ngoài lêu lổng nữa, mạng của anh từ nay về sau là của em, anh chỉ xin em tha thứ cho anh…”
Vừa dứt lời, Giản Nhân liền đột nhiên ho khan, tiếng ho tê tâm liệt phế, nghe đặc biệt chói tai.
Tần Triều Mộ muốn chạy, nhưng chân bị Giản Nhân ôm lấy không thể động đậy, Giản Nhân một bên ho khan vừa mơ hồ cầu xin Tần Triều Mộ tha thứ.
Ai ngờ được Giản Nhân lại đột nhiên phun ra một búng máu, bắn tung tóe lên quần và giày Tần Triều Mộ.
Khóe mắt muốn nứt ra, Tần Triều Mộ một chân đá văng Giản Nhân
“Cút!”
Giản Nhân đập đầu vào góc tủ đầu giường, trên trán lập tức rách ra, hắn lẩm bẩm trong miệng “Anh không cố ý, không phải, anh cũng không biết tại sao lại hộc máu nữa, anh không chạm vào em, rất xin lỗi... thực sự rất xin lỗi...”
Giản Nhân chui vào khe hở giữa giường và tủ đầu giường, cuối cùng cũng thành thật được chút.
Động tĩnh gây ra quá lớn, hầu như tất cả mọi người ở lầu ba đều tập trung ở cửa xem, Tần Triều Mộ mở cửa, nói với bác sĩ và y tá bên ngoài: “Người bên trong mắc bệnh AIDS, mau đưa anh ta đi đi.”
Người bên ngoài nghe thấy liền chạy mất hút, chỉ để lại một số bác sĩ và y tá lần lượt đeo khẩu trang và găng tay, toàn bộ võ trang đầy đủ đưa Giản Nhân ra ngoài.
Tất cả quần chúng hóng hớt đều rời đi, chỉ còn lại một mình Tần Triều Mộ, nhìn vết máu trên quần và giày, đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tần Triều Mộ quay lại liền bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của Ngụy Vũ.
“Mộ Mộ, em không sao chứ?” Ngụy Vũ không dừng bước.
Tần Triều Mộ vội vàng gọi anh “Đừng vào.”
Ngụy Vũ hiếm hoi không để ý đến lời Tần Triều Mộ nói, không chút do dự tiến vào phòng bệnh, không thèm để ý đến sự phản kháng của Tần Triều Mộ, kéo cậu vào phòng tắm, ôm đến bồn rửa mặt, cẩn thận cởi đôi giày dính máu và quần của cậu ra, rồi lấy cái mới giúp cậu thay vào.
Tần Triều Mộ từ bỏ phản kháng, cụp mắt ngồi trên bồn rửa tay, không nói lời nào.