Tra Nữ Vô Liêm Sỉ

Chương 19



Không biết ba bạn cùng phòng của Giang Tứ đã ngồi xổm ở cầu thang nhìn bao lâu rồi, đang ôm chầm lấy nhau cầm khăn giấy lau nước mắt. Cuối cùng tôi lúng túng bảo bọn họ kéo Giang Tứ ra, mới yên tâm quay về ký túc xá.

Nhưng trên đường đi, trong đầu tôi đều là hình ảnh Giang Tứ khóc lóc, trái tim vẫn duy trì trạng thái pháo hoa nổ tung ngừng lại trên bầu trời. Hóa ra dấu hiệu tim đập hẫng một nhịp thật sự không phải nói dối.

Tôi mất ngủ cả đêm, diễn đàn lại bùng nổ rồi. Thì ra trên confession đăng một đoạn video. Giang Tứ giống như chó con bị vứt bỏ, ôm lấy eo tôi khóc đến mức xé ruột xé gan.

Vốn dĩ anh vùi đầu ở hõm vai tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt, nhưng bất đắc dĩ là lúc bị bạn cùng phòng đưa về, đôi mắt đỏ hoe, đi một bước ngoái đầu lại ba lần, cuối cùng lại chạy tới ôm tôi vào lòng, như thể sẽ không còn gặp lại tôi nữa.

Lúc bạn cùng phòng nói cho tôi biết tin tức này, cô ấy đã ngạc nhiên đến mức không thua kém gì bình luận bên dưới.

“Mẹ kiếp! Đường Đường, không ngờ Giang Tứ lại là tên cuồng yêu? Ha ha ha!”

Cô ấy ngạc nhiên xong thì cười đến mức không khép được mồm, cuối cùng lại ôm chầm lấy tôi.

“Cục cưng, xem ra Giang Tứ thật sự rất thích cậu đó.”



“Ôi chao, đều tại mình đã trách nhầm anh ta, mình đáng chết mà.”

Tôi cũng đáng chết.

Cả đêm mất ngủ, cảnh tượng tối qua vẫn đang lẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi không biết liệu sau khi Giang Tứ thức dậy có quên đi không, nhưng tôi thì thật sự không thể quên đi.

“Đừng xem nữa, mình phải đi ngủ.” Tôi để điện thoại lên bàn, ép mình nhắm mắt lại. Không biết ngủ được bao lâu, bạn cùng phòng lại chạy lạch bạch vào đánh thức tôi: “Mẹ kiếp, Đường Đường, Giang Tứ vẫn ổn định phát huy, đẹp trai đến mức bùng nổ luôn.” Tôi kéo rèm ra, cô ấy liền đưa điện thoại đến trước mặt tôi. Bên dưới có một bình luận đã được đẩy lên...

“Ông đây khóc trước mặt người mình thích thì sao chứ? Ai chửi mắng cô ấy thì tôi sẽ xé rách miệng người đó.”

Giang Tứ tuyên bố.

Bạn cùng phòng tiếp tục cho tôi xem bình luận của Giang Tứ.

“Ồ, tôi luôn theo đuổi cô ấy.”

“Bớt nhớ nhung người không nên nhớ đi.”

“Đang chiến tranh lạnh, chia tay cái quần què.”

Hiếm khi anh lượn lờ trong khu bình luận, rất nhanh những bình luận không có lý lẽ này đều biến mất.

Trong đó có một câu gây chú ý nhất là: “Anh Tứ ra tay, nếu chia tay tôi sẽ trồng chuối gội đầu.”



Tôi đọc mà không khỏi bật cười.

Đây là lời bình luận của bạn cùng phòng Giang Tứ.

Sóng gió còn chưa qua, điều khiến tôi không ngờ đến là Giang Tứ nói rất ngông cuồng, nhưng đến khi nhìn thấy tôi lại bỏ chạy.

Vừa mới chạm mắt nhau, anh đã vội vã cúi đầu, lần trước đi chung cầu thang còn suýt ngã xuống.

Bạn cùng phòng của anh cảm thán, sau khi chào hỏi tôi thì vội vã đuổi theo.

Tôi nhất thời cạn lời.

Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho anh: “Ngại à?”

Đối phương đang soạn tin nhắn... nhưng soạn một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, thế là tôi gọi điện qua.

Giang Tứ nghe máy, còn chưa lên tiếng, tiếng nước chảyđã truyền đến trước: “Đường Ngữ, anh đang tắm.” Giọng anh trầm khàn, ban ngày ban mặt mà tắm cái gì?

“Em không tin.”

Bây giờ anh rất có khí phách, hừ lạnh một tiếng rồi bấm gọi video.

Tôi ngạc nhiên, ngại còn nghiện, nhưng sau một hồi do dự, vẫn không kiềm được lòng hiếu kì, nên đã dứt khoát ấn nhận cuộc gọi. Vừa nhìn thấy trần nhà trắng xóa, tôi đã sợ đến mức nhắm tịt mắt lại.

“Giang Tứ, anh là tên biến thái.”

Anh lại khôi phục dáng vẻ cợt nhả: “Ai bảo em không tin.”

Anh để điện thoại trên giá, quay camera lên trên trần nhà, rồi đi tới bên dưới vòi sen.

Mặt tôi vẫn nóng bừng.

Một giây sau, camera quay gương mặt điển trai của Giang Tứ. Anh nhướng mày, cách màn hình cười với tôi: “Đường Ngữ, chuyện tối qua anh đều nhớ hết đấy, em đừng hòng chơi xỏ lá với anh.”

Tôi nhướng mày.

Anh cười ha hả: “Anh đã hôn em rồi, nhưng em không phản kháng đúng không?”

“Chẳng phải điều đó chứng tỏ, chúng ta chỉ đang chiến tranh lạnh à?”