“Rồi sao? Rồi sao nữa?” Bạn cùng phòng đã trở thành trưởng ban CP, lắc cánh tay của tôi hỏi: “Mình nói mình phát hiện cũng hơi thích anh ấy.”
“Hai người đã ở bên nhau chưa?”
Vấn đề này lại trở về sự lúng túng, nên tôi lựa chọn ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Bạn cùng phòng cũng biết tính cách tôi nên cười ha hả vài tiếng, rồi nhảy cẫng lên hôn lên mặt tôi: “Cuối cùng cậu cũng biết yêu rồi, cục cưng à.”
“Làm gì khoa trương đến thế?”
Cô ấy nói tôi chỉ có một khuyết điểm là quá vô dục vô cầu, có lẽ là vì gia đình, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm, không yêu đương buồn bã, trong lòng phẳng lặng như mặt hồ.
“Do đó mình thật sự rất vui khi có một người có thể dạy cậu thế nào là yêu, chịu đựng mọi thứ về cậu, nói cho cậu biết thật ra thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp, Đường Đường à.”
Cô ấy hiếm khi nghiêm túc như vậy, tính cách cởi mở nói lời thật lòng, nhất thời khiến tôi đong đầy nước mắt: “Làm gì mà kích động đến thế?”
“Hu hu hu, mình rất kích động, tụi mình phải cùng hạnh phúc nhé, cục cưng.”
Cô ấy ôm lấy tôi, rồi chúng tôi cùng nhau khóc.
Lúc Giang Tứ gọi cho tôi, cô ấy bỗng muốn nói lại thôi: “Hôm đó mình nhìn thấy mẹ cậu đến tìm Giang Tứ.”
“Do đó, bà ấy thật sự đã cho anh năm triệu bảo anh rời xa em à?” Lúc Giang Tứ kéo tay tôi đi trên sân thể dục, tôi đã không nhịn được hỏi.
Gió đêm hơi lạnh, anh khoác áo lên người tôi, cười hờ hững đáp: “Em đoán thử xem?” Không đứng đắn gì cả.
Tôi hỏi tiếp: “Vậy chuyện em lợi dụng anh cũng là do bà ấy nói cho anh biết à?”
Anh bỗng giang rộng áo khoác ra, ôm chặt lấy tôi: “Anh không để bụng, nên em đừng dùng lý do ngu xuẩn đó để chia tay anh.”
Ai muốn nói chuyện này cơ chứ, tôi nhéo cánh tay anh: “Buông ra, chúng ta đang đứng trước mặt mọi người đấy.”
“Em rất mất mặt à?”
“... Cả hai chúng ta đều rất mất mặt, nếu còn thân mật, e rằng sẽ biến thành đoàn xiếc bị người ta vây xem đấy.”
Anh cười nghiêng ngả: “Đường Ngữ, có phải em dị ứng với chuyện lãng mạn không?”
“Không có, ý của em là chúng ta nên lén thân mật thôi.”
Anh lại cười vui vẻ, nhanh chóng hôn lên mặt tôi, rồi nắm chặt tay tôi đi dọc theo vạch trắng trên sân thể dục. Sau đó Giang Tứ nói không phải ở đại học mới tiếp xúc với tôi. Hồi bé, mẹ tôi đã từng dẫn tôi đến nhà anh chơi. Tôi còn ăn nói ngông cuồng bảo sau này sẽ cưới anh. Nhưng tôi lại không hề nhớ gì về mấy chuyện này.
Đây chính là điều khiến tôi phải dỗ dành anh, anh nói tôi là Học sinh ngoan, vậy mà có thể quên gương mặt điển trai như anh.
Rồi anh buộc tôi phải cài ảnh của anh thành hình nền.
Tôi: “...”
“Giang Tứ, nếu em nhìn thấy gương mặt này của anh ở trong nhà vệ sinh, có lẽ sẽ không thải ra nổi.”
“Tại sao phải nhìn lúc đó?” Anh bất mãn cau mày.
Tôi cười đáp: “Chẳng phải anh bảo em lúc nào cũng phải lấy ảnh ra xem để nhớ đến anh à?”
Anh trả thù tôi bằng cách nhéo mặt: “Đường Ngữ, em chịu thua anh một ngày sẽ chết à?”
Tôi đang chọc tức anh ư?
Tôi phản bác: “Đó là biểu hiện tình yêu mà em dành cho anh, cũng chỉ dành cho anh thôi, chứ người khác không có đâu nhé.”
Anh mỉm cười, lúc yêu nhau thắm thiết thì anh thật sự rất trẻ con, nhưng lần này anh ôm tôi rất lâu, đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Học sinh ngoan.”
Dường như xưng hô ngốc nghếch này lại trở nên rất lãng mạn khi được thốt ra từ miệng anh.
“Hửm?”
Giang Tứ: “Đừng sợ trưởng thành, em sẽ có được rất nhiều tình yêu.”
“Ông đây cho em, cũng chỉ có mình em thôi, chứ không có phần người khác.”
Anh cười đắc chí, bày tỏ vô cùng nhuần nhuyễn tình yêu trong sáng của thiếu niên. Tôi hiếm khi để lại dấu ấn trên mặt anh: “Ồ, em rất vinh hạnh.” Vinh hạnh gặp được anh, trong cuộc sống phong nhã hào hoa này, trong mắt anh chỉ có tôi.