Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 11: Nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi



A Đường nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Thẩm Vu bèn bỏ dở công việc đi đến trước giường.

“Cô nương có chuyện gì thế?”

Thẩm Vu khẽ cau mày đặt tay lên má, tỏ vẻ khó hiểu: “Trong lá thư viết Lưu Nhung về đến nhà thì ngã bệnh, đại phụ bảo nàng ta bị sợ hãi quá độ mà sinh bệnh, rốt cuộc nàng ta sợ hãi cái gì? Là ai đã khiến nàng ta sợ hãi? Hôm qua còn muốn ăn tươi nuốt sống ta, thế mà hôm nay đã ngã bệnh?”

Hay là nàng ta viện cớ để tránh mặt.

Thược Dược nghe vậy bèn nói: “Hôm qua cô nương ngất xỉu nên không biết chuyện là phải, lúc chúng ta tranh cãi với bọn họ trước cửa Vương phủ, hình như Lăng Vương đứng gần đó trông thấy, có lẽ Lưu cô nương nhìn thấy Lăng Vương nên bị dọa.

“…Lăng Vương điện hạ?”

Thẩm Vu ngạc nhiên thốt lên.

Nàng nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi được chuyện gì.

Lúc đó trước mắt nàng chỉ là những hình ảnh mờ mịt, nhìn người khác cũng chỉ thấy hai cái đầu, tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong, mọi hành vi đều theo bản năng chứ không nghe rõ Lưu Nhung nói gì hay làm gì, thậm chí nàng còn không biết hai huynh muội Lưu gia rời đi như thế nào, lại càng không biết Lục Vô Chiêu đứng gần đó chứng kiến mọi chuyện.

Lần ở Tận Hoan lâu cũng thế, hắn ngồi uống trà trong phòng bên cạnh còn cố ý mở cửa để dễ dàng nghe chuyện.

Thẩm Vu bĩu môi nghĩ thầm sao hắn lại thích nghe chuyện của người ta thế? Ấy vậy mà kiếp trước nàng không phát hiện ra Lục Vô Chiêu lại tò mò đến vậy. Chẳng nhẽ Chiêu Minh ty ít vụ án quá nên hắn đâm ra rảnh rỗi quá mức?

“Ngươi nhanh kể lại xem rốt cuộc hôm qua có chuyện gì xảy ra.”

Vì thế A Đường nhanh chóng kể lại chuyện hôm qua một cách sinh động, nhất là chuyện Lưu Nhung bất ngờ quỳ xuống run rẩy dập đầu cũng được nàng ấy miêu tả như thật.

“Chắc chắn nàng ta thấy Lăng Vương nên mới đột nhiên quỳ xuống như thế.”

Thẩm Vu gật đầu đồng ý.

Cho nên hắn đã chứng kiến toàn bộ sự việc, không những khiến Lưu Nhung sợ hãi mà còn mang nàng vào Vương phủ tìm đại phu khám bệnh, sau đó ở lại chăm sóc đến khi nàng tỉnh lại, còn biết rõ mình bị lợi dụng nhưng vẫn không tức giận, đến khi thấy nàng ăn mặc mỏng manh còn đưa áo khoác cho nàng…

Thẩm Vu nhớ lại từng chuyện.

Quả nhiên là hắn yêu nàng mà!!

Vì thế mà Thẩm Vu mất ngủ cả đêm. Trong đầu nàng chỉ quẩn quanh suy nghĩ làm sao để từ chối một người yêu nàng sâu đậm nhưng nàng lại không yêu hắn đây, hơn nữa người kia còn là ân nhân của nàng.

Mấy ngày sau đó Thẩm Vu trải qua trong sầu lo. Lúc ăn cơm cũng nghĩ đến chuyện này, nửa đêm mất ngủ cũng nghĩ chuyện này, thế nên mới ở nhà dưỡng bệnh mấy hôm nhưng không những nàng không khỏe lên mà còn gầy đi trông thấy.

Buổi sáng thức dậy, A Đường dọn giường xong xòe tay giơ một nhúm tóc rụng lên nói: “Thường ngày người nghĩ gì mà lại rụng nhiều tóc thế này?”

Thược Dược đang trang điểm cho Thẩm Vu cũng lên tiếng phụ họa: “Mắt người đỏ hết cả rồi, lại còn có quầng thâm nữa.”

Triệu ma ma đang đặt đồ ăn sáng xuống bàn nghe thấy thế bèn thở dài: “Tuy sức khỏe cô nương đã tốt hơn rồi, đại phu cũng bảo không sao, nhưng người cũng không nên tự hành hạ bản thân như thế, cho dù có khỏe như vâm cũng không chịu được bao lâu.”

Thẩm Vu đáp qua loa cho có lệ, nàng ăn sáng mà lòng chất chứa đầy tâm sự.

Vài tỳ nữ lén lút nói chuyện với nhau, đều cảm thấy có lẽ cô nương ở Hồ Tâm các buồn chán quá, nên bảo nhau lén gửi thư cho quận chúa Nghi Ninh cầu xin nàng ấy nghĩ cách.

Ba ngày sau người trong cung truyền tin tới, nói rằng quận chúa Nghi Ninh ở trong cung buồn chán, nay hay tin Thẩm vu cô nương đã khỏe nên đặc biệt mời cô nương tiến cung hai ngày.

Thẩm Vu đồng ý không chút do dự.

Hôm tiến cung là một ngày nắng vàng rực rỡ, Thẩm Vu không chịu nổi ánh nắng chói chang của mặt trời nên khi cỗ kiệu vừa dừng trước cửa cung, nàng đã nhanh chóng bước về phía Tĩnh Hi cung mà quận chúa Nghi Ninh ở, trông bước chân của nàng còn nhanh hơn cả thái giám dẫn đường.

Cung nhân dẫn đường cho quý nhân đương nhiên không thể đi chậm hơn quý nhân được, vì thế tiểu thái giám vội rảo bước nhanh hơn để tránh tụt lại phía sau.

Hai người cứ như đang thi xem ai bước nhanh hơn vậy.

Đi bộ từ cửa cung đến Tĩnh Hi cung mất chừng hai khắc, mà hai người bọn họ chỉ mất một khắc đã đến phụ cận Tĩnh Hi cung.

Tiểu thái giám tự nhủ thầm, ai cũng bảo thân thể Thẩm cô nương yếu ớt chỉ cần một cơn gió thổi qua là ngã, ấy thế mà hôm nay bước đi như bay, có khi còn nhanh nhẹn hơn người suốt ngày hầu hạ chủ nhân như hắn ta nữa.

Tiểu thái giám không hề hay biết Thẩm Vu chỉ là đang cố gắng chịu đựng mà thôi, nàng nghĩ mình mà còn phơi nắng thêm nữa gặp cơn gió nhẹ chắc cũng bị thổi ngã mất.

Trên đường đến Tĩnh Hi cung đi qua mấy tòa cung điện cũ đã bỏ hoang từ lâu.

Tiểu thái giám thấy nàng nhìn sang bèn cười nói: “Những cung điện này là nơi ở của các nương nương lúc tiên đế còn sống, bây giờ hậu cung chẳng có mấy người nên có không ít cung bị bỏ hoang.”

Hắn lau mồ hôi trên trán, định nói chuyện gì đó kéo chậm bước chân của Thẩm Vu.

Thẩm Vu nghe hắn nói xong quả nhiên đi chậm lại, tiểu thái giám thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, vốn định nói tiếp đã thấy Thẩm Vu ngạc nhiên thẫn thờ nhìn về phía trước.

Tiểu thái giám nhìn theo ánh mắt nàng trông thấy người nào đó thì run rẩy quỳ xuống.

Động tác của hắn ta đã quấy rầy nam nhân ngồi trên xe lăn cách đó không xa.

“Lăng Vương điện hạ!”

Thẩm Vu chỉ giật mình chốc lát đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cúi người hành lễ.

Nam nhân mặc áo gấm màu xanh trúc quý phái, gương mặt anh tuấn, đôi mắt khẽ ngước lên nhìn nàng.

Hôm nay Thẩm Vu mặc quần áo màu xanh nhạt gần giống với màu áo hắn mặc, trông hai người rất xứng đôi.

Nàng không bận tâm đến tiểu thái giám đang ngạc nhiên mà từ từ bước đến gần hắn.

Lục Vô Chiêu nhíu mày đưa tay chạm bánh xe lăn lui về phía sau.

Hắn lui một bước thì nàng tiến thêm một bước.

“Điện hạ.” Nàng đứng phía trước chỉ cách hắn khoảng nửa cánh tay.

Gần quá.

Yết hầu Lục Vô Chiêu khẽ động.

Ánh mắt Thẩm Vu dừng trên gương mặt hắn rồi từ từ dời xuống, ghim trên ống tay áo rộng lớn của hắn.

Bên dưới áo khoác hình như có giấu thứ gì.

Lục Vô Chiêu đặt tay xuống lộ ra cái đầu nho nhỏ trong tay áo.

Thẩm Vu vui vẻ: “Điện hạ, bé mèo con này ở đâu ra thế?”

Một chú mèo trắng nằm cuộn tròn trên đầu gối hắn.

Hắn xách gáy chú mèo lên, trông động tác có vẻ thô bạo.

Bọn họ vốn dĩ đâu có thân thiết đến thế, Lục Vô Chiêu không hiểu vì sao nàng lại nói chuyện tự nhiên với hắn như vậy, không biết lúc nàng nói chuyện với người ngoài có thế này không.

Thẩm Vu cúi xuống tò mò nhìn chú mèo nhỏ.

Bộ lông trắng dù không mượt mà nhưng cũng không bị lem luốc, nhìn cũng không gầy yếu, chắc hằng ngày được chăm sóc khá tốt.

Nhìn thoáng qua có lẽ mèo con mới vài tháng tuổi, nhỏ nhỏ xinh xinh chỉ cần một bàn tay người trưởng thành cũng đủ chỗ cho nó cuộn tròn.

Hàm răng không nhọn cũng chẳng sắc bén đang ra sức cắn lấy tay nam nhân kia.

Lục Vô Chiêu lạnh lùng nhìn chú mèo. Hắn ngửi thấy mùi thuốc xen lẫn hương hoa nhàn nhạt khiến hắn nhớ lại cái ngày hai người chạm tay nhau.

Thẩm Vu hoàn toàn không biết gì, nàng chỉ đang thầm nghĩ vì sao trong cung lại có mèo? Sao Lục Vô Chiêu lại có thể mang theo chú mèo đó bên mình.

Chỉ vì nàng hiểu rõ tính tình Lục Vô Chiêu nên mới vô thức muốn biết chuyện này.

Lục Vô Chiêu nói: “Ta đang định ném nó ra ngoài.”

Thẩm Vu gật đầu, đây mới đúng là Lăng Vương mà nàng biết.

Kiếp trước, khi hồn nàng nhập vào trong bức tranh cũng có một lần cùng hắn đi dạo Ngự hoa viên, lần ấy cũng gặp phải một chú mèo hoang nhỏ.

Khi đó Mạnh Ngũ bắt chú mèo lại, không chờ Lục Vô Chiêu giao phó đã lập tức đưa nó ra khỏi cung.

Có người nói con mèo đó bị ném ra khỏi thành sau đó lạc vào nhà mấy hộ dân trong thôn.

Trải qua mấy lần như thế Thẩm Vu mới biết Lục Vô Chiêu không thích động vật, càng không muốn nhìn thấy bọn chúng xuất hiện trong kinh thành.

Hắn cũng không hành hạ hay làm chúng bị thương, lúc Mạnh Ngũ mang chúng ra khỏi thành còn đem theo thức ăn, tìm đến nơi nhiều người tụ tập để chắc chắn chúng có thể sống được, có lúc gặp được người muốn nhận nuôi Mạnh Ngũ cũng sẽ giao cho họ.

Chỉ là hắn không thích nhìn thấy chúng nó ở nơi mình sống.

Thẩm Vu chưa từng gặp người nào có ý thức lãnh địa mạnh như hắn.

Nàng vẫn không sao hiểu được, nếu nói hắn ghét bọn chúng thì sao lại sợ chúng chết đói, còn nếu nói thích thì rõ ràng không có chuyện đó.

Hắn không sợ mèo, chỉ là không thích nhưng cũng không vô cớ giết chết bọn nó. Chứng tỏ con người hắn cũng dịu dàng lắm chứ, khổ nỗi không hiểu sao hắn cứ bày ra vẻ mặt lạnh lùng chán đời kia.

Ngẫm lại con người kỳ lạ như Lục Vô Chiêu lúc nào cũng hành động mâu thuẫn là nàng lại thấy nhẹ lòng.

Những điều này nàng đã biết rõ từ kiếp trước, còn kiếp này vẫn không chắc chắn lắm, vì thế mới vờ hỏi: “Tại sao điện hạ lại ném nó đi? Mèo con đáng yêu thế này mà?”

Lục Vô Chiêu rũ mắt không lên tiếng, ngón tay thon dài lướt trên lông mèo, một tay nắm lấy cổ nó từ từ siết chặt như muốn bóp chết tại chỗ. Mèo con nghĩ có người chơi đùa với nó, nên nó lại meo meo làm nũng.

Tiểu thái giám sợ hãi không dám ngẩng đầu run rẩy cất lời: “Điện hạ tha tội, nô tài lập tức xử lý con mèo này.”

Chắc hẳn mọi người trong cung ai cũng biết Lăng Vương ghét động vật.

Lục Vô Chiêu không đáp lại mà cúi đầu đưa tay vân vê cổ họng mèo con. Tiểu thái giám nhìn thấy cảm giác như hai tay Lăng Vương nắm giữ không phải là mèo con mà là tính mạng của hắn ta vậy.

Nắng thêm chói chang khiến Thẩm Vu choáng váng, mồ hôi ướt đẫm trên trán, hơi thở càng lúc càng khó khăn.

Lục Vô Chiêu đang nhíu mày đột nhiên nhìn lên.

“Ngươi thích không?”

Thẩm Vu ngạc nhiên: “Thích gì cơ?”

“Mèo con.”

Thẩm Vu chớp mắt: “Thích lắm.”

Tâm trạng hắn dường như tốt hẳn lên, nhưng chả mấy chốc đã cau mày không nói năng gì giơ tay ném về phía nàng.

“Meo~~.”

Thẩm Vu lúng túng đỡ lấy mèo con ôm vào lòng.

Lục Vô Chiêu chẳng nói thêm lời nào đã đẩy xe lăn về phía cung điện gần đó.

Chờ hắn đi xa Thẩm Vu mới lên tiếng: “Bên đó…”

Tiểu thái giám xoa mồ hôi trên trán rồi mới chạy đến nói thầm: “Gần đây là Liên Phương cung, nơi ở của Liên phi nương nương thời tiên đế.”

Dường như tiểu thái giám không muốn nhắc đến vị nương nương này nên chỉ nói ngắn gọn.

“Liên phi…” Thẩm Vu không biết nhiều bí mật trong cung nên đành gật đầu cho qua.

“Thẩm cô nương, còn mèo con này…”

“À, con mèo này ta nuôi.”

Tiểu thái giám do dự: “Vậy… Cũng được. Chúng ta đi mau thôi, quận chúa còn đang chờ người đó.”

Thẩm Vu vừa bước được hai bước đã quay đầu lại.

Nàng thấy Lục Vô Chiêu đi vào Liên Phương cung.

Thẩm Vu nhớ sáu năm trước vị Liên phi dùng khăn lụa trắng tự vẫn trong Liên Phương cung, nàng kia chính là mẫu thân của Lăng Vương.

Nghe nói lúc Liên Phi tự vẫn, trong cung chỉ có mình Lăng Vương.