Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 12: Lấy thân báo đáp



Chử Linh Thư đang ngồi ngay ngắn trong Tĩnh Hi cung, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tập thơ trên tay.

Môi nàng mấp máy liên tục lẩm bẩm. Mỗi lần nàng gật gù trâm cài tóc cũng đung đưa theo, bất chợt có cơn gió từ đâu thổi vào đại điện khiến làn váy đỏ tươi khẽ tung bay.

Buổi trưa là lúc người ta dễ mệt mỏi nhất. Trong điện vắng vẻ, yên tĩnh đến mức làm cho người ta buồn ngủ.

Đại cung nữ phe phẩy quạt hương bồ: “Quận chúa cũng nghỉ ngơi đi thôi, đã đến giờ ngủ trưa rồi.”

Chử Linh Thư lười biếng ngáp một cái, chớp chớp mi cho tan giọt nước bên khóe mắt: “Ta chờ A Vu đến đã.”

Đại cung nữ đành phải buông quạt xuống bê đĩa dưa hấu ướp lạnh đến cho nàng.

Mắt Chử Linh Thư không rời khỏi sách, nàng ta tùy tiện cầm một miếng lên bỏ vào miệng.

Thời gian từ từ trôi qua, gần nửa canh giờ sau Thẩm Vu mới thong dong bước tới.

Nàng vừa vào đại điện đã giao mèo con cho mấy cung nữ bảo bọn họ cho ăn.

Thẩm Vu không chào hỏi mà đi thẳng đến chiếc giường phía trong điện. Nhân lúc Chử Linh Thư đưa đồ lên miệng thì giật sách ra khỏi tay nàng ta.

Chử Linh Thư vẫn duy trì tư thế cầm sách, có điều trong tay nàng ta đã không còn cuốn sách nào nữa.

Nàng vừa ăn dưa hấu vừa lên tiếng: “Ngươi…”

Thẩm Vu cầm quyển sách lắc lắc vài cái làm rơi quyển thoại bản có tên là “Chuyện tình người và quỷ” bên trong.

Thẩm Vu nhíu mày: “Quận chúa giả vờ thế là muốn cho ai xem vậy?”

Chử Linh Thư: “…”

Mặt nàng ấy ửng hồng, ngại ngùng đứng lên kéo Thẩm Vu đi vào tẩm điện.

Nàng ấy đưa mắt ra hiệu cho toàn bộ cung nhân rời đi rồi mới cười ha ha: “A Vu này, đây không phải… Ôi chao…”

Nàng ấy cũng cần mặt mũi lắm chứ.

Đường đường là quận chúa, vốn nên ngày ngày học tứ thư ngũ kinh, đọc sách đứng đắn, đám công chúa huyết mạch hoàng thất ai nấy cũng yểu điệu thục nữ, nhã nhặn đoan trang, đâu như nàng ấy, chỉ biết ăn uống chơi đùa quần áo lụa là.

Kể từ khi được phong hiệu quận chúa, tưởng rằng nàng ấy đã cố gắng kiềm chế bản tính rồi, nhưng hóa ra chỉ là giả bộ mà thôi.

“Chẳng lẽ ngươi không biết sống trong cung chẳng có chút tự do nào sao, ai biết được cung nữ hầu hạ bên cạnh có phải gián điệp lúc nào cũng trông chừng ta không.”

Thẩm Vu ngạc nhiên: “Trông chừng ngươi làm gì?”

Chử Linh Thư bày vẻ mặt ngươi không hiểu đâu cho nàng xem: “Tuy ta chỉ là một quận chúa nhỏ nhoi, nhưng dù gì cũng là nữ nhân hoàng thất chưa gả đi, tốt xấu gì cũng có chút giá trị lợi dụng.”

Câu nói đùa của nàng ấy lại khiến Thẩm Vu cảm nhận được sự buồn bã bất lực.

Chử Linh Thư vốn là con nhà tướng, lúc tiên đế còn tại vị, phụ thân và huynh trưởng của nàng ấy đều hi sinh nơi sa trường, từ đó Chử gia chỉ còn mình nàng trên đời.

Mười năm trước lúc hoàng đế Gia Tông lên ngôi, Chử Linh Thư mới chưa đầy sáu tuổi, bằng tuổi Thẩm Vu, để tạ ơn các vị tướng sĩ đã hi sinh, hoàng đế Gia Tông đã nhận Chử Linh Thử làm con nuôi, sắc phong quận chúa, phong hào là Nghi Ninh.

Mang danh con gái tướng quân nhưng Chử Linh Thư không kế thừa chút khí thế hiên ngang nào.

Khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ cùng nốt ruồi son ở lông mày trông rất phong tình.

Dáng vẻ thanh tú, đuôi mày khóe mắt quyến rũ, hiển nhiên là bộ dạng “Yêu phi hại nước” thường nghe trong truyện xưa.

“Yêu phi” bây giờ còn chưa đủ mười sáu tuổi, vẻ ngây thơ trên mặt vẫn chưa biến mất.

“Nhắc đến chuyện này mới thấy chúng ta đúng là trời sinh một đôi, ngươi thấy đó, hai chúng ta đều xuất thân nhà tướng, ta thì không màng võ thuật chỉ yêu trang sức, mà ngươi thì yếu ớt lắm bệnh, ôi chao, thật có lỗi với phụ mẫu quá.”

Chử Linh Thư lắc đầu tiếc nuối.

Thẩm vu nghe thế thì bật cười.

Nàng thấy mình và Chử Linh Thư còn giống nhau ở tính cách, hai người ai cũng lạc quan, cho dù thất bại thế nào cũng có thể cười cười phủi mông đứng lên không chùn bước.

Nói khó nghe chính là dạng người không tim không phổi.

“Đúng rồi A Vu, sao hôm nay ngươi chậm chạp thế, nửa canh giờ trước đã nghe hạ nhân bẩm báo ngươi đến cửa cung, có bò cũng phải đến đây lâu rồi chứ.”

Thẩm Vu xích ra trước, nàng cắn môi rũ mắt.

“Ngươi có việc gì à?” Chử Linh Thư nắm lấy tay nàng: “Nói đi, gặp ai rồi?”

“Không gặp ai cả.” Thẩm Vu lảng tránh: “Ngươi là bạn thân của ta chẳng lẽ còn không biết tính ta sao, ta…”

Trực giác Chử Linh Thư nhạy bén hơn người: “Bớt nói nhảm đi, đừng có giả vờ trước mặt ta, ta còn lạ gì nữa? Nói đi, rốt cuộc đã gặp ai rồi?”

Nàng thấy Thẩm Vu không trả lời thì lo lắng: “Hôm nay có những ai vào cung… Ta tìm người hỏi là biết.”

Thẩm Vu kéo tay nàng ta lại: “Ngươi đừng đi.”

Chử Linh Thư nắm ngược lấy tay nàng: “Vậy mau nói cho ta biết ngươi đã gặp ai? Ngươi mà không nói ta tự đi hỏi tiểu thái giám đưa ngươi đến xem rốt cuộc ngươi đã gặp ai.”

Thẩm Vu biết không lay chuyển được đành thẳng thắn: “Là… Lăng Vương điện hạ.”

Chử Linh Thư: “…”

Nàng ngoáy lỗ tai hỏi lại: “Ai cơ?”

Thẩm Vu: “Lăng Vương điện hạ.”

Chử Linh Thư sững sờ, sau đó đổi tư thế ngồi bắt chéo chân: “Lăng Vương?”

Thẩm Vu gật đầu.

“Vậy… Vậy thì không sao.”

Thẩm Vu bật cười: “Sao thế?”

“A Vu, ngươi có biết bộ dạng lúc nãy của ngươi trông thế nào không?” Vẻ mặt Chử Linh Thư nghiêm trọng.

“Trông thế nào?”

“Vẻ mặt thẹn thùng muốn nói rồi lại thôi, như thể đang nghĩ đến tình lang của mình vậy!”

Thẩm Vu vội vàng phủ nhận: “Làm gì có.”

“Ta cũng biết ngươi không có, thế nhưng còn chuyện gặp Lăng Vương.” Chử Linh Thư lập tức phủ nhận: “Không đúng, Lăng Vương cũng có phủ bên ngoài nên chẳng mấy khi hắn vào cung, sao ngươi có thể gặp hắn được.”

Thẩm Vu hỏi: “Vương gia tiến cung thì có gì lạ đâu? Hơn nữa hắn còn quản lý cả một ty, hẳn là bệ hạ triệu hắn vào cung.”

Chử Linh Thư lại lắc đầu: “Lăng Vương mà tiến cung chỉ có thể là do ngài ấy có việc, nhất định không phải do phụng chỉ của Hoàng thượng.”

Nàng nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Hắn có thể kháng chỉ, bệ hạ nuông chiều ngài ấy lắm, chưa từng phàn nàn ngài ấy chuyện gì. Ờm, ngươi cũng biết lý do phải không?”

Thẩm Vu gật đầu, nàng biết Lục Vô Chiêu dùng đôi chân của mình đổi lấy tính mạng của hoàng đế Gia Tông.

“Mấy vị quần thần khác hoàn thành công việc được giao phó đều phải vào cung bẩm báo với hoàng thượng, mà riêng ngài ấy thì không cần như thế, bởi vì Lăng Vương được toàn quyền quyết định mọi chuyện ở Chiêu Minh ty…” Chử Linh Thư đang thẫn thờ bỗng nhiên vỗ đùi: “Đúng rồi! Ta biết vì sao ngài ấy vào cung rồi!”

Nàng ấy hạ giọng đến mức nhỏ nhất ghé vào tai Thẩm Vu: “Sắp đến ngày giỗ của Liên phi, hàng năm cứ gần đến ngày này Lăng Vương đều sẽ vào cung ở mấy hôm.”

“Liên phi…”

Lúc Chử Linh Thư nhắc đến Liên phi cũng ra vẻ bí mật y chang tiểu thám giám nọ.

Chử Linh Thư nhìn vẻ mặt của nàng là biết ngay nàng không hiểu rõ chuyện này, thế nên nàng ấy lập tức đuổi hết cung nhân trong tẩm điện ra ngoài.

Sau đó mới nói tiếp.

“Liên phi vốn là một trong các phi tần không được tiên đế sủng ái, bởi gia thế bình thường cũng như dung mạo không được xuất chúng, nhưng bà vẫn được sắc phong làm phi là nhờ hạ sinh hoàng tử, mà vị hoàng tử này không chịu thua kém ai, chính là Ngũ hoàng tử bấy giờ.”

Thẩm Vu mở to mắt đầy ngạc nhiên: “Ngũ… Vậy chính là….”

Chính là hoàng đế Gia Tông bây giờ.

Thẩm Vu vẫn cho rằng hoàng đế Gia Tông là do hoàng hậu sinh ra, bởi ngay từ khi còn nhỏ ngài ấy đã do hoàng hậu nuôi nấng.

“Chuyện này ở trong cung cũng chẳng phải bí mật gì, năm đó sau khi sinh thì thân thể hoàng hậu bị tổn thương nên không thể mang thai nữa, mà Đại hoàng tử do bà ấy sinh cũng bị chết yểu, nên bà ấy mới nhận nuôi Ngũ hoàng tử do Liên chiêu nghi vừa hạ sinh, từ khi Liên chiêu nghi được sắc phong lên làm phi đến sau này không hề mang thai lần nào nữa. Năm Ngũ hoàng tử được mười lăm tuổi thành thân thì Liên phi nhận nuôi Lăng Vương điện hạ lúc đó gần ba tuổi.”

“Nhận nuôi?”

“Đúng vậy, có người nói mẹ đẻ Lăng Vương là công chúa Tây Vực lúc đó vì khó sinh mà qua đời, sau này hai nước giao chiến, thân phận Lăng Vương trở nên nhạy cảm nên cung nhân đối xử với hắn không tốt, cho đến khi ngài ấy ba tuổi, có lần Ngũ hoàng tử trông thấy mấy vị hoàng tử khác bắt nạt ngài ấy nên đã cầu xin tiên đế để Liên phi nhận nuôi ngài ấy.”

“Vậy nên… Lăng Vương cứu bệ hạ là do bệ hạ và Liên phi đã từng giúp đỡ mình?”

Chử Linh Thư suy nghĩ một lát mới nói: “Chắc là vậy, có người nói Liên phi đối xử với Lăng Vương rất tốt, mà bệ hạ cũng rất nuông chiều ngài ấy.”

Thẩm Vu tự hỏi hàng năm hắn lại vào cung mấy hôm liệu có phải vì tưởng nhớ người xưa, giống như kiếp trước hắn từng tưởng nhớ nàng không?

Có một việc nàng không sao hiểu được: “Vì sao lúc nhắc đến Liên phi ai nấy đều dè dặt như vậy?”

Chử Linh Thư thở dài: “Chuyện Liên phi tự vẫn còn nhiều khúc mắc, hôm đó trong cung mở yến tiệc Liên phi còn cười nói vui vẻ, ấy thế mà vừa trở về đã dùng lụa trắng treo cổ rồi, buổi tối hôm ấy chỉ có mình Lăng Vương ở lại, tuy ngoài mặt không ai nói do Lăng Vương làm, nhưng trong lòng bọn họ đều nghĩ thế.”

“Làm sao có thể do ngài ấy làm cơ chứ? Nhất định không thể!”

Thẩm Vu tức giận lên tiếng.

“Sau này bệ hạ cũng không đối xử khác với Lăng Vương mà vẫn nuông chiều như xưa, mấy cái suy đoán vớ vẩn ấy cũng chỉ do người ta nghĩ thế mà thôi, dù sao bệ hạ cũng không thể đối xử tốt với người hại mẹ đẻ của mình được, hơn nữa nếu thế thì gần đến ngày giỗ làm sao có chuyện Lăng Vương thản nhiên vào cung tưởng nhớ người đã khuất được chứ?”

“Đâu phải ngươi không biết, trong cung nhiều người thì lời đồn đãi cũng không ít, lại thêm tính tình Lăng Vương trước giờ kỳ lạ, làm việc lại tuyệt tình…”

Vậy nên dù là việc hắn chưa từng làm, nhưng ở trong mắt vài người hắn cũng thành kẻ đáng sợ.

Thế nên dù hắn có ngay thẳng người ta cũng có thể nói – Lăng Vương giết chết mẹ nuôi, lừa dối thánh thượng, ấy vậy mà ngày giỗ năm nào cũng vào cung của Liên phi tìm lại cảm giác vui vẻ sau khi thoát tội.

Lòng ác của con người đúng là chẳng bao giờ biến mất.

Bỗng nhiên Thẩm Vu rất muốn gặp hắn, đến lúc này nàng mới trân trọng khoảng thời gian mình còn là một quỷ hồn, cứ vô tư xuất hiện trước mặt hắn mà không cần bận tâm gì.

Chử Linh Thư thấy đề tài nhạy cảm này khiến nàng buồn bực bèn nói lảng sang chuyện khác.

“Mấy hôm nay ta đọc được cuốn thoại bản này cũng hay lắm, để ta kể lại cho ngươi…”



Chử Linh Thư ăn cơm tối xong lại vui vẻ lật một quyển truyện tranh khác.

Tiêu đề bên ngoài của quyển truyện tranh là “Luận ngữ”.

Thẩm Vu buồn ngủ ôm mèo con nằm trên giường, mặc kệ suy nghĩ rối loạn trong đầu.

Nàng ăn cơm xong rồi nhưng vẫn còn muốn đến gặp hắn.

Bỗng nhiên nàng bật dậy hỏi Chử Linh Thư: “Có cuốn nào kể về việc nhân vật chính trả ơn không?”

Chử Linh Thư không thèm ngước nhìn đã đáp lại: “Đương nhiên có rồi, có nhiều là đằng khác.”

“Thế bọn họ trả ơn bằng cách nào?”

Thẩm Vu thầm nghĩ cho dù khuynh gia bại sản cũng được, chỉ cần có thể khiến ân nhân vui vẻ.

Chử Linh Thư thờ ơ lên tiếng: “Ừm… Lấy thân báo đáp.”

Thẩm Vu sững sờ.

Cơn buồn ngủ lập tức bay biến: “Lấy thân báo đáp??”

Bởi vì nàng đột nhiên đứng dậy nên mèo con trong lòng bị đánh thức, híp mắt kêu “Meo…”

Chử Linh Thư: “Đúng vậy.”

Nàng ấy toàn đọc truyện yêu đương này nọ, đương nhiên nhân vật chính phải lấy thân báo đáp, nếu không câu chuyện còn tiếp tục thế nào được?

Thẩm Vu im lặng hồi lâu mới “ồ” lên một tiếng.

Nàng chỉnh lại váy áo rồi soi gương sửa soạn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài trời đã tối dần.

Chử Linh Thư nhìn nàng hỏi: “Đến giờ Tuất rồi ngươi còn đi đâu?”

Thẩm Vu lên tiếng: “Đi lấy thân báo đáp.”

Chử Linh Thư bật cười ôm lấy mèo con đang bò đến bên cạnh mình: “Vậy ngươi đi nhanh còn về.”