Thẩm Vu không đưa cung nữ theo mà tự mình đi dọc con đường lúc trước, chẳng mấy chốc đã đến nơi mà nàng gặp Lục Vô Chiêu lúc chiều.
Nàng không quen thuộc với mấy ngóc ngách trong cung lắm, kiếp trước cũng chỉ qua lại với Chử Linh Thư, nên mỗi lần vào cung đều đi thẳng đến chỗ nàng ấy chứ không đi đâu khác.
Đến khi chết linh hồn nàng cũng chỉ có thể theo Lục Vô Chiêu đến những nơi mà hắn muốn đến. Đương nhiên Lục Vu Chiêu không thể tự nói là mình đang ở đâu, cung điện này ở chỗ nào cho nàng nghe, nên mặc dù Thẩm Vu trải qua hơn một năm trong cung vẫn chẳng biết nhiều.
Cũng may đoạn đường từ Tĩnh Hi cung đến Liên Phương cung không xa lắm, hơn nữa ban ngày nàng mới đi qua nên lúc này không lo bị lạc đường.
Chẳng bao lâu sau nàng đã đứng trước Liên Phương cung tò mò nhìn xung quanh.
Lúc mới đi trời vẫn còn sáng mà bây giờ đã tối hẳn. Xung quanh cung điện vắng vẻ không một bóng người.
Nàng đứng trước cửa điện do dự hồi lâu.
Lát nữa phải nói gì đây? Cả lý do nàng ở chỗ này nữa?
Nếu nàng nói đi ngang qua chỉ sợ đến kẻ ngốc cũng chẳng tin nổi.
Khi nàng đang do dự thì cửa điện từ từ mở ra, đèn cầy trên cột đá trong sân được thắp lên, ánh sáng trong sân chậm rãi tràn ra dọc theo cánh cửa đang mở.
Ánh sáng bất ngờ rọi đến khiến Thẩm Vu nheo mắt lại.
Cửa điện vừa mở rộng thì vài tên tiểu thái giám không biết mang vật gì cúi đầu vội vã đi ra.
Dường như không ai nhìn thấy Thẩm Vu, bọn họ cứ thế vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Thẩm Vu ngửi thấy mùi máu tươi tỏa ra trong không khí.
Nàng nhíu mày bước vào sân.
Trong sân còn có chút ánh sáng chứ chính điện thì tối đen như mực.
Dường như Thẩm Vu đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nàng rảo bước đến cửa chính điện, không hề do dự mở toang cánh cửa nặng trịch.
Ngay lúc nàng mở cửa đã vô tình cúi đầu trông thấy tấm ván kê để tiện cho xe lăn đi lại, quả nhiên hắn ở đây đúng như lời Chư Linh Thư nói.
“Cút.”
Giọng nói khàn khàn vang ra từ bên trong điện.
Thẩm Vu mím môi bước vào trong rồi đóng cửa lại.
Cánh cửa ngăn chặn thứ ánh sáng duy nhất bên ngoài khiến toàn bộ đại điện trở nên vắng vẻ u ám, như rơi vào vực sâu vô tận.
Trong không khí còn vương mùi máu cùng với mùi ẩm mốc bốc lên từ căn phòng đã lâu không có người ở.
Phải có tâm trạng như thế nào hắn mới có thể bỏ mặc bản thân ở nơi ngột ngạt và âm u, tuyệt vọng đến vậy?
Có phải trước đây hắn cũng thường tự hành hạ bản thân mình như vậy, cô đơn lặng lẽ mặc cho bóng tối cắn nuốt bản thân trong căn phòng tối tăm lặng ngắt. Cho nên ánh mắt hắn lúc nào cũng lộ vẻ tuyệt vọng cô đơn nhường ấy.
Thẩm Vu nhớ kiếp trước Lục Vô Chiêu cũng từng giam mình ở linh đường của nàng ba ngày, liệu rằng tâm trạng hắn lúc đó có giống như bây giờ không?
Lúc ấy hắn nghĩ đến chuyện gì?
Mà bây giờ hắn lại đang nghĩ gì?
Thẩm Vu hít thở sâu, nàng dừng ở cửa một lát cho ánh mắt quen với bóng tối, sau đó nàng nhìn thấy đồng đồ vật xếp ở góc nhà, còn hắn ngồi yên trên xe lăn quay lưng về phía cửa.
Vào khoảnh khắc đó Thẩm Vu thấy trong lòng đau nhức như bị kim châm, thấy hắn khó chịu trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.
“Điện hạ.” Nàng nhẹ nhàng chào hỏi.
Lục Vô Chiêu đang chìm trong bóng tối đột nhiên mở mắt, nhưng vẫn không quay lại.
Thẩm Vu thở dài dò dẫm đi về phía trước.
Nàng vốn không quen với nơi này nên không biết mình đã đụng phải thứ gì.
Biết Lục Vô Chiêu thích yên tĩnh nên khi bản thân liên tục làm ồn thì nàng vội vàng cười áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, ôi…”
Nàng kêu đau đến lần thứ ba thì Lục Vô Chiêu không nhịn thêm được nữa lên tiếng: “Ngươi định làm gì?”
“Chỗ này tối quá nên ta tìm nến.”
Lục Vô Chiêu nói nhỏ: “Đi thêm ba bước về phía bên trái.”
Thẩm Vu nghe theo lời hắn nói.
Lục Vô Chiêu im lặng, hắn không ngờ nàng lại nghe lời hắn vậy, bảo đi đâu cũng đi, như thể không sợ hắn cố tình nói sai hại nàng ngã ra đất vậy.
Thẩm Vu chờ mãi không thấy hắn nói tiếp bèn dò xét: “Điện hạ?”
Lục Vô Chiêu bình tĩnh lại: “Đi thẳng thêm hai bước.”
“Sau đó thì sao?”
“Đưa tay ra sờ đi.”
Thẩm Vu nghe theo lời hắn nói, quả nhiên chạm vào ngọn nến.
Nàng dùng đá lửa thắp sáng ngọn nến, theo ánh sáng tỏa ra tìm được những ngọn nến khác rồi lần lượt thắp chúng lên.
Phạm vi chiếu sáng dần dần mở rộng, từng chút từng chút đẩy lùi bóng tối cho đến khi ánh sáng rọi lên người Lục Vô Chiêu, khi ngọn nến cuối cùng trước mặt hắn được thắp sáng, cả người hắn được bao bọc trong lớp ánh sáng dịu dàng.
Thẩm Vu thắp đèn xong ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đang chiếu thẳng vào nàng.
Mái tóc dài của hắn xõa trên vai, áo choàng khoác hờ, cả người toát ra khí chất anh tuấn lạnh lùng bất phàm.
Thẩm Vu sững sờ một hồi sau đó cười lớn.
Lục Vô Chiêu rũ mắt đẩy xe lướt ngang qua.
Hắn đẩy xe về phía tẩm điện để mặc Thẩm Vu ở đó một mình. Hắn vẫn không hỏi vì sao nàng lại đến đây, bởi vì hắn biết nàng sẽ chẳng nói thật lòng cho hắn nghe.
Cô nương này thích nhất là diễn kịch.
Lúc Lục Vô Chiêu quay lưng về phía Thẩm Vu, bờ môi hắn khẽ cong lên nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
Thẩm Vu đã chuẩn bị lý do đáp lại hắn, ấy thế mà hắn lại chẳng hỏi gì.
“Điện hạ?”
“Hửm.”
Thẩm Vu chạy theo phía sau xe lăn: “Sao ngài không hỏi ta có biết nơi này là nơi nào không?”
“Chuyện này không liên quan đến bản vương.”
Thẩm Vu: “…”
“Nếu điện hạ hỏi ta sẽ nói ta biết rõ chỗ này là chỗ nào. Sau đó nhất định ngài sẽ hỏi vì sao ta lại ở đây? Chỉ là ta ăn hơi nhiều nên tùy tiện tìm nơi nào đó đi dạo một lát, không ngờ lại đi đến tận đây, có lẽ lúc chiều gặp ngài ở đây nên nhớ đường thôi.”
Lục Vô Chiêu nể mặt gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Vu: “…”
Hắn đi vào bên trong tẩm điện, nàng cũng vô thức dừng chân.
Trước đây lúc hắn vào tẩm điện nàng sẽ dừng chân chờ hắn thay xong quần áo tắt đèn mới đi vào.
Nhưng hôm nay thì khác, Lục Vô Chiêu không biết tại sao nàng lại không đi theo, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Thẩm Vu tự giác tìm một cây cột rồi ngồi xuống.
Lục Vô Chiêu đứng sau tấm bình phong quay lại nhìn không gian trống rỗng phía sau, không hiểu sao bỗng nhiên tâm trạng trở nên tồi tệ.
Hắn ủ rũ đẩy xe quay ra.
Thẩm Vu thấy hắn đi ra thì sững sờ: “Sao ngài lại ra đây?”
Lục Vô Chiêu không ngờ tư thế nàng lại thoải mái đến vậy: “Ngươi ngồi ở đây làm gì?”
Thẩm Vu: “…”
Tự nhiên thấy xấu hổ quá.
Thói quen này đã ăn sâu vào người nàng mất rồi.
Nàng vờ ho một tiếng làm như không có chuyện gì: “Ta hơi mệt.”
“Mệt rồi thì về nghỉ đi.”
Thẩm Vu ngạc nhiên trợn mắt nhìn: “Ta không về.”
“Đây là nơi ở của ta.”
Thẩm Vu: “…”
“Đêm khuya rồi mà ngươi còn định ở lại chỗ của một nam nhân sao?”
“Ta…”
Lục Vô Chiêu thản nhiên nhìn nàng.
Thẩm Vu ấm ức cúi đầu: “… Không phải.”
“Về đi.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Thẩm Vu đột nhiên bị mắng còn chưa kịp rơi nước mắt đã nghe thấy tiếng “Ầm ầm” từ bên ngoài truyền vào.
Thẩm Vu chớp mắt, bên ngoài lại vang lên tiếng sấm lớn hơn.
Ánh mắt nàng sáng lên: “Hình như là sét đánh?”
Nói rồi “lạch bạch” chạy ra kéo hờ cửa tạo thành một khe nhỏ.
Cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm tràn vào khe cửa, thế rồi cơn mưa tầm tã ập đến bất ngờ.
“Điện hạ! Trời mưa rồi!”
Thẩm Vu vui mừng hô to.
“Tốt quá rồi… ấy không phải, tệ thật, mưa to thế này mà ta lại không mang ô, không về được rồi.”
Lục Vô Chiêu đáp: “Không sao, bên kia có ô.”
Thẩm Vu ngạc nhiên: “Ngoài trời đang có sét đấy, hơn nữa ở đây không có người hầu nên không ai dẫn ta về.”
Thẩm Vu không cho hắn cơ hội mở miệng: “Điện hạ cũng biết ta vốn là ma bệnh, nhỡ may lần này đi mưa bệnh cũ lại tái phát thì biết làm sao, dù ngài không thương tình ta thì cũng nên suy nghĩ cho xã tắc chứ.”
Lục Vô Chiêu nói nhỏ: “Chuyện này liên quan gì đến xã tắc?”
Thẩm Vu bày vẻ mặt nghiêm túc nói bậy nói bạ: “Phụ thân ta trấn giữ biên cương, hết lòng tận tụy vì Đại Lâm, nếu như người biết đêm khuya mà Lăng Vương điện hạ không cho ta trú mưa khiến ta bị bệnh, nhất định người sẽ tức giận, sau đó sinh lòng thù ghét bệ hạ, tội ly gián quân thần như vậy, thần nữ không gánh được đâu!”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn đã biết khả năng nói nhảm của nàng, nhưng lại không ngờ có ngày mình cũng vấp phải. Hắn tự nhủ sao lúc nàng xông vào mình không đuổi nàng đi luôn?
Lục Vô Chiêu chỉ có thể liên tưởng đến câu “Sắc đẹp khiến người ta mê muội”.
“Điện hạ, cho ta ở nhờ đến khi tạnh mưa nhé, ngài cứ nghỉ ngơi đi, ta nhất định sẽ không làm phiền ngài.”
Lục Vô Chiêu nhíu mày hé miệng định nói, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen láy mang vẻ khẩn cầu thì lại nói thành: “Tùy ngươi.”
Hắn nói xong thì đi vào trong.
Thẩm Vu cười: “Tạ ơn điện hạ!”
Lục Vô Chiêu đẩy xe lăn vào trong.
Tai hắn rất thính nên dù bên ngoài đang mưa to vẫn nghe được giọng của nàng.
Nàng đang khẽ ngâm nga bài hát nào đó, có lẽ khả năng ca hát của nàng có hạn nên hắn không nghe rõ đó là giai điệu gì.
Lục Vô Chiêu bất lực thở dài, hắn ngồi bên giường nhắm hai mắt lại yên lặng nghe một hồi lâu.
Giọng hát khó nghe đến nỗi hắn thấy mình đang tự hành hạ lỗ tai mình.
Thế mà qua một lúc lâu hắn lại thấy quen thuộc không muốn lên tiếng bảo nàng im lặng.
Lục Vô Chiêu tự thấy hôm nay tâm trạng mình không được bình thường.
Đã sáu năm trôi qua kể từ khi Liên phi mất, năm nào đến ngày giỗ của bà hắn cũng đến đây, một mình ở nơi trống trải tối tăm không chút ánh sáng này. Lần nào cũng có kẻ giả thần giả quỷ, mới nãy hắn vừa xử lý xong một tên, còn đang tự đắm chìm trong bóng tối thì nàng đến.
Nàng xé toang cánh cửa nặng nề, mang theo ánh sáng mỉm cười gọi hắn là “Điện hạ.”
Lục Vô Chiêu đang mải suy nghĩ nên không nhận ra giọng hát bên ngoài đã dừng lại.
Hắn từ từ cởi áo khoác rồi vươn tay cầm bộ đồ ngủ định lên giường mới thay thì bỗng nghe một tiếng “Ầm”.
“Khụ khụ khụ…”
Lục Vô Chiêu nhặt áo khoác lên phủ trước ngực rồi mới bình tĩnh quay lại.
Tấm bình phong bị nàng dựa vào đổ vật ra đất làm bụi bay tứ tung, khiến Thẩm Vu ho sặc sụa.
“Khụ khụ… xin… khụ khụ khụ… lỗi…”
Cái bình phong này thật không chắc chắn chút nào, vừa mới chạm nhẹ đã đổ rồi.
Nàng xòe tay che mặt.
Lục Vô Chiêu nhìn qua kẽ hở bàn tay nàng trông thấy ánh mắt tò mò vui vẻ đang nhìn mình, tự nhủ thầm vì sao lại có cô nương kỳ lạ đến vậy.
Nhìn lén nam nhân thay áo bị người ta bắt gặp còn không biết xấu hổ.
Nàng có làm thế với nam nhân khác không?
Ngọn nến đột nhiên lóe lên rọi sáng khuôn mặt Thẩm Vu.