Trạc Kiều

Chương 6: Lũ lụt



Tuyết tan, thời tiết dần ấm lên.

Việc cứu trợ nạn đói quả nhiên có ẩn tình, điều tra ra rất nhiều quan viên tham ô, liên lụy rộng khắp, dính líu đến quan viên nhiều nơi.

Việc này xử lý khá là nan giải, Tống Trạc ngày ngày bị triệu vào cung, liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Sự việc sáng tỏ, hoàng đế vẫn chưa đề cập đến việc để Thái tử, công chúa hồi cung.

Lúc này, Thái tử, công chúa đang đi dạo trong vườn hoa phủ Tống, hương thơm thoang thoảng của hoa mơ phảng phất quanh chóp mũi.

Diêu Trăn dừng chân, nhìn hoa mơ đang nở rộ, trên mặt không thấy vui mừng, ngược lại đầy lo lắng.

Nàng nói với Diêu Miệt: "Năm ngoái lúc này, lũ băng tan gây lụt lội nghiêm trọng, năm nay không biết tình hình thế nào."

Diêu Miệt chớp chớp mắt: "Tống ca ca vào cung dò hỏi, chắc sẽ nhanh chóng biết thôi."

Diêu Trăn thở dài, cùng hắn chậm rãi đi về.

Trong vườn trồng đủ loại hoa mơ, đủ thấy chủ nhân nơi này yêu thích loài hoa này đến nhường nào.

Đi qua những khóm hoa, hương thơm ngào ngạt, nỗi lo lắng của nàng vơi đi nhiều, dần dần đi đến gần sân viện của Tống Trạc.

Diêu Miệt nhìn thấy tiểu đồng của Tống Trạc, vẫy tay gọi lại, hỏi: "Tống ca ca đã về chưa?"

Tiểu đồng đáp: "Bẩm Thái tử điện hạ, công tử đã về rồi, hiện đang ở trong sân."

Hắn nhìn Diêu Trăn: "Công tử vừa rồi còn nói, muốn đi tìm Thái tử, công chúa bàn bạc việc quan trọng."

Diêu Trăn đến gần đây, chẳng qua là hy vọng có thể nhìn thấy Tần Tụng vài lần, không định gặp mặt Tống Trạc.

Nhưng hắn vừa nói như vậy, nàng không đi thì không được.

Thế là nàng khoác lại áo choàng, gật đầu, nói với Diêu Miệt: "Vào xem thử."

Ánh nắng chan hòa trong sân, ấm áp dễ chịu, Tống Trạc ngồi trước bàn đá, cúi người cho mèo ăn.

Hắn mặc quan phục màu đỏ son vào cung yết kiến, vẫn chưa thay ra, màu đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn, không phải trắng bệch, mà dưới ánh mặt trời, chóp mũi, cằm, cùng với những ngón tay thon dài ẩn dưới ống tay áo, đều mang màu sắc của bạch ngọc.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng mắt lên, đứng dậy hành lễ.

Con mèo hoang giẫm lên giày đen của hắn, thò đầu thò cổ, "meo meo" kêu.

Diêu Trăn không biết nói gì, Diêu Miệt tự nhiên không dám lên tiếng, len lén liếc nhìn hoàng tỷ.

Vắt óc suy nghĩ một hồi, Diêu Trăn hỏi: "Phong hàn của công tử đã khỏi hẳn chưa?"

Tống Trạc gật đầu.

Diêu Miệt liền cong mắt cười, đi đến bên cạnh hắn, nói: "Tống ca ca, vừa rồi tiểu đồng nói huynh tìm ta và hoàng tỷ có việc, là việc gì vậy?"

Tống Trạc nói: "Không vội."

Hắn nhìn con mèo đang mải mê tự chải lông bên cạnh, bước tới chỗ Diêu Trăn, con mèo bị hắn nhìn, ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau, đi cùng hắn đến bên Diêu Trăn.

Diêu Trăn hơi ngẩn người.

Gần đây vì chuyện cứu trợ thiên tai, hắn rất bận rộn, nàng dường như đã lâu không gặp hắn, lúc nhìn hắn, lại có một khoảnh khắc cảm thấy hắn có chút xa lạ, không giống người lạnh lùng trước kia.

Tống Trạc đi đến bên cạnh nàng, hàng mi đen rậm cụp xuống: "Công chúa vẫn chưa nói cho thần biết tên của con mèo này."

Diêu Trăn sững người, sau đó lộ vẻ ngại ngùng: "... Chưa từng đặt tên."

Nữ nhi khi thẹn thùng, hai má ửng hồng như hoa phù dung, e lệ ngượng ngùng, hôm nay nàng mặc váy áo màu hồng nhạt, xinh đẹp mà không diêm dúa, nổi bật quyến rũ, nhưng đôi mắt lại rất trong veo, như đóa sen mới nở.

Tống Trạc liếc nhìn, lặng lẽ dời mắt đi.

Diêu Miệt chạy lon ton đến, bế con mèo lên, ôm vào lòng trêu đùa, cười hỏi hai người: "Bây giờ muốn đặt tên sao?"

"Để công chúa đặt đi."

Diêu Trăn chớp chớp mắt, không ngờ hắn lại để nàng đặt. Suy nghĩ một hồi, thử hỏi: "... Mi Mi, hay là Meo Meo?"

Nàng nhìn ánh mắt của hai người, mặt lại hơi đỏ: "Hoa Hoa thì sao?"

Diêu Miệt lắc đầu: "Không hay."

Diêu Trăn không để ý đến hắn, dời mắt sang Tống Trạc, người sau trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: "Tên gọi ở nhà thì cứ gọi là Mi Mi đi, nó chắc cũng quen tên này rồi."

Diêu Trăn ánh mắt biết ơn, có chút đắc ý nhìn Diêu Miệt, miệng gọi: "Mi Mi, Mi Mi, lại đây."



Con mèo "meo meo" đáp lại, giãy giụa trong lòng Diêu Miệt, Diêu Trăn đưa tay nhận lấy, ôm vào lòng, vuốt ve sống lưng nó.

Tiểu đồng bưng trà lên, Tống Trạc ngồi trở lại bàn đá, bưng chén trà lên uống chậm rãi.

Hơi nước mờ ảo, lượn lờ trước mặt hắn, làm mờ đi dung mạo, nhưng lại khiến đôi mắt đen láy kia càng thêm sâu thẳm.

Diêu Miệt ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi hắn, nói muốn tìm bọn họ bàn bạc việc quan trọng, rốt cuộc là việc gì.

Tống Trạc đặt chén trà xuống, không đáp lời hắn, ôn hòa nói: "Công chúa."

Diêu Trăn đang gãi cằm con mèo, nghe vậy ngẩng đầu lên.

Hắn chậm rãi nói: "Thánh chỉ của bệ hạ, ngày mai, công chúa hồi cung."

Ánh mắt Diêu Trăn bỗng chốc trở nên ai oán, mi tâm hơi chau lại, đôi mắt long lanh như mặt hồ lấp lánh trong ngày mưa âm u, hàng mi chớp chớp, run run, hàm răng khẽ cắn vào môi dưới.

Đôi mắt nàng như biết nói, dùng ánh mắt chất vấn chàng, tại sao?

Diêu Miệt “bộp” một tiếng đặt chén trà xuống, kêu lên: “Tại sao chứ!”

Hắn cũng chẳng thích ở lại trong cung.

Tống Trạc thản nhiên nói: “Hoàng Hà bị lụt, Hoàng thượng lệnh cho thần và Thái tử cùng đi, công chúa ở lại phủ một mình, không ổn.”

Diêu Miệt nghe vậy, khí thế liền yếu đi.

Năng lực trị thủy của Tống Trạc xuất chúng, những năm trước khi chưa thi đỗ Trạng nguyên, đã từng theo phụ thân đi trị thủy ở Thảo Hà, Hoàng đế đặc biệt ban cho chữ “Quân Thảo”.

Nay hắn chưa đến hai mươi tuổi, năm đầu tiên thi đỗ, đã giữ chức Ngũ phẩm Đại học sĩ, nhìn khắp triều đình, năm mươi năm trước cũng không có lang quân nào xuất sắc như hắn.

Cũng không có ai thích hợp hơn hắn để đi trị thủy.

Diêu Miệt tự nhiên không tìm ra lý do gì để phản bác.

Một lúc im lặng.

Diêu Trăn cứ thế ngẩn người, hàm răng cắn lên môi in hằn một dấu trắng bệch, ngay cả mèo con trong lòng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay nàng nhảy ra ngoài cũng không hề hay biết.

Nàng không muốn hồi cung.

Từ nhỏ nàng đã bị giam cầm trong cung, những bức tường đỏ ngói lưu ly của cung cấm, nàng đã sớm nhìn đến phát ngán, những góc mái cao vút cùng những con thú trên nóc nhà đều khiến lòng người nặng trĩu, không thở nổi.

Nàng mím môi. Ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu, ta xin phép cùng các huynh đi trị thủy thì sao?”

Tống Trạc trầm ngâm: “Đường xá gập ghềnh xa xôi, công chúa e là không chịu nổi.”

Ánh mắt Diêu Trăn dần sáng lên: “Chưa thử qua, sao biết ta không được?”

Đôi mắt nàng lại rạng rỡ thần thái, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tống Trạc: “Được không?”

Ánh mắt Tống Trạc khẽ động, nhìn sang chỗ khác, khẽ gật đầu.

“Cứ thử xem.”

**

Diêu Trăn lặng lẽ vào cung, yết kiến phụ hoàng.

Thái Thanh Điện vắng lặng, cửa cung đóng chặt, cung nữ lui ra.

Diêu Trăn thay một bộ cung trang, quỳ trên mặt đất, làn váy đỏ nước loang ra phía sau như một đóa mẫu đơn nở rộ.

Hoàng đế nôn nóng mà đi qua đi lại trước mặt nàng, cau mày:

“Yểu Yểu à Yểu Yểu, con muốn phụ hoàng nói con thế nào đây! Phụ hoàng đã ngăn cản mẫu hậu con, phá lệ để con ở phủ Tống nhiều ngày như vậy, đã rất hoang đường rồi, con con con con… Haizz!”

Ông đưa tay đỡ Diêu Trăn, muốn nàng đứng dậy.

Diêu Trăn không chịu, quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại, chậm rãi khấu đầu.

Ánh mắt nàng long lanh, dáng người mềm mại, khi đứng thẳng dậy, eo rất thẳng, hoàn toàn không giống như người khác hành lễ khúm núm: “Nhi thần cảm thấy, việc đi theo không hề hoang đường.”

Hoàng đế ngồi phịch xuống long ỷ, day day mi tâm phiền muộn: “Con nói thử xem.”

“Thứ nhất, nhi thần là đích nữ duy nhất của phụ hoàng và mẫu hậu, nếu bá tánh nghe tin nhi thần đi cùng, xuất phát từ sự tôn kính đối với hoàng thất, lòng dân nhất định sẽ vững vàng hơn rất nhiều.

“Thứ hai, gần đây việc hối lộ quan lại xảy ra thường xuyên, nể mặt phụ hoàng, nếu nhi thần đi cùng, các quan địa phương hẳn sẽ kiêng dè hơn nhiều.”

“Thứ ba…”



Nàng rõ ràng, từng chút một trình bày lý do của mình, nói xong, lại nhẹ nhàng khấu đầu.

Hoàng đế nghe xong, trầm ngâm không nói.

Một lúc lâu, thở dài một tiếng, đỡ nàng dậy, chậm rãi nói: “Vậy tùy con.

“Truyền chỉ của trẫm——”

-

Diêu Trăn mang theo thánh chỉ của Hoàng đế, bước ra khỏi Thái Thanh Điện.

Ngoài điện, Diêu Miệt mặc áo miện phục vội vàng chạy đến, hỏi: “Phụ hoàng nói thế nào?”

Đứng sau hắn, trước khi Diêu Trăn đến đang cùng Hoàng đế bàn bạc chính sự, Tần Tụng cũng bước nhanh tới: “Điện hạ, ý của bệ hạ thế nào?”

Diêu Trăn từ từ thở ra một hơi, lộ ra một góc thánh chỉ màu vàng trong tay áo, trên mặt nở nụ cười nhạt: “Đồng ý rồi.”

Diêu Miệt vui mừng, khẽ reo lên.

Họ chậm rãi bước xuống bậc thang.

Đối diện, Hoàng hậu nghe tin chạy đến, được các thị tòng vây quanh, vẫy tay với Diêu Trăn.

Diêu Trăn sợ bà ngăn cản, do dự một hồi, chậm rãi di chuyển đến gần, hơi ngẩng đầu, nhìn lên mẫu hậu cao quý đoan trang của mình.

Hoàng hậu ánh mắt trầm lắng, đánh giá nàng, đưa một tay ra, vén tóc mai nàng ra sau tai, ôm nàng vào lòng: “Con ngoan, đi đường cẩn thận.”

Dù trước đây có nhiều mâu thuẫn, lúc này Diêu Trăn cũng cay cay sống mũi, nép vào lòng bà, khẽ gật đầu, trâm cài tóc phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Hoàng hậu gọi thị nữ của nàng là Hoán Trúc đến, căn dặn rất nhiều điều, Hoán Trúc đều vâng dạ.

Diêu Miệt không phải do Hoàng hậu sinh ra, nhưng được Hoàng hậu nuôi nấng từ nhỏ, nên bà cũng gọi Diêu Miệt đến bên cạnh, vuốt ve đỉnh đầu thiếu niên, ân cần dạy bảo.

“…Mọi việc đều phải cẩn thận.”

Cuối cùng, Hoàng hậu nói.

Họ vâng dạ, hành lễ cáo biệt.

Đường xá xa xôi, đi lại bất tiện, nên hành trang gọn nhẹ, cùng với mười mấy người hầu, đi về phía cửa cung.

Đi được vài bước, Diêu Trăn như cảm thấy điều gì đó, ngoái đầu nhìn lại.

Hoàng hậu đứng trên bậc thang, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, không nhìn rõ nét mặt bà. Bà thấy Diêu Trăn quay đầu lại, liền vẫy tay.

Diêu Trăn lập tức đỏ hoe khóe mắt, quay đầu đi.

Diêu Miệt lặng lẽ áp sát vào nàng.

Không khí giữa mọi người có chút nặng nề.

Diêu Trăn do dự một lúc, nói chuyện với Tần Tụng đang đi sau nửa bước: “Tần công tử.”

Tần Tụng đáp: “Sao vậy, điện hạ?”

Hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn Diêu Trăn, khóe mắt công chúa ửng đỏ, mi tâm hơi chau, không trang điểm, mặt mày như thoa phấn, trắng bệch nhưng không yếu ớt, giống như một đóa phù dung đẫm sương, khiến người ta thương tiếc.

Diêu Trăn cúi mắt, khẽ nói: “Lần này đi trị thủy, Tần công tử có đi cùng không?”

Tần Tụng gật đầu: “Đi cùng.”

Diêu Trăn gật gật đầu, liếc nhìn gương mặt tuấn tú của chàng, mím môi.

Nghĩ đến việc có chàng đi cùng suốt chặng đường, nỗi buồn và lo lắng trong lòng nàng vơi đi phần nào, trong lòng vừa chua xót vừa phồng lên, vì sắp tới sẽ được ở bên chàng, nàng lại có chút vui mừng.

Nàng chớp chớp mắt, trong lòng khẽ thở dài, vẫn không nghĩ ra.

—— Lúc trước, khi Tống Trạc thay phu tử dạy học trong cung, Tần Tụng đi theo giúp đỡ, nàng lấy hết can đảm, nhờ đệ đệ gửi quân xúc xắc tương tư cùng một hạt đậu đỏ, đựng trong thư, đưa cho Tần Tụng, tại sao thái độ của chàng đối với nàng vẫn như trước.

Xa cách và kính trọng.

Rốt cuộc là chàng không hiểu ý nàng, hay là hiểu rồi, nhưng không muốn đáp lại?

Diêu Trăn không biết.

Nàng cũng không thể hạ mình đi hỏi, chỉ có thể âm thầm dò xét thái độ của hắn, từ đó phỏng đoán tìm hiểu.

[Chanh: Chanh sẽ luân phiên dùng ngôi thứ 3 cho Tần Tụng, khi đứng ở phía người kể thì Tần Tụng là "hắn", đứng ở trong suy nghĩ của nu9 là "chàng" nhé ạ. Vì Chanh edit kh chuyên cổ nên Chanh sẽ edit ngôi kể mà Chanh thấy oce, còn bà nào chuyên mà thấy nó cấn cấn thì bỏ qua cho Chanh nhé, hoặc tự sửa trong đầu đi huhu chứ tui mà edit xong rồi tui lười sửa lại từng chương lắm í, mong mí bà thông cảm, mấy bộ dài Chanh kh nhận góp ý xưng hô hay ngôi kể ạ]