Sáng sớm hôm sau, Triệu Đường Diên theo Chu Trầm về Thượng Hải. Đây mới là ngày nghỉ thứ ba nhưng với anh thì được nghỉ hai ngày thôi đã là tranh thủ lắm rồi.
Cô về với anh nhưng không quay lại trường mà về thẳng Lan Đình khiến anh vô cùng hạnh phúc song cũng không tỏ rõ ra ngoài, chỉ là đêm nào cũng vòng về xem cô thế nào thôi, dù có mua đường thì cũng phải về Lan Đình một chuyến.
Đôi lúc bận thì còn được ăn tối với cô.
Bảy giờ sáng, anh đến công ty để xử lí các công việc quan trọng như bình thường. Trợ lí đứng bên cạnh báo cáo anh nghe lịch trình của ngày hôm nay, thêm cả tiến độ mấy dự án trong tay các phó giám đốc.
“Đêm qua sếp Trầm đã kí hợp đồng thành công ở Wales, mai sẽ lên máy bay về Thượng Hải, Sếp Từ chiều phải đi công tác ở đảo Lộ, phải xác nhận lại chuỗi cung ứng với bên Lâm Phát…”
Hầu hết những gì trợ lí báo cáo toàn là chuyện vặt vãnh, Chu Trầm cụp mắt lắng nghe, dồn sự chú ý của mình vào tờ báo cáo trong tay.
Mới đến khi nghe thấy một địa danh nhạy cảm.
Anh nhớ cái hôm Triệu Đường Diên phát sốt, cô nhíu cổ áo anh, cứ lặp đi lặp lại câu nói em muốn về nhà.
Bàn tay đang lật báo cáo bỗng đơ lại, anh ngẩng đầu hỏi trợ lí: “Đảo Lộ?”
“Vâng thưa sếp, dự án của chúng ta và Lâm Phát sắp sửa khởi công nhưng tối qua bên kia tự dưng báo rằng chuỗi cung ứng gặp vấn đề, nhưng cũng không có gì to tát, để sếp Từ đi kiểm tra là được.”
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Bảo cậu ta không cần đi, đặt giúp tôi hai vé máy bay đến đảo Lộ vào chiều nay.”
Trợ lí ngập ngừng: “Anh định đích thân đi à? Bên Lâm Phát chỉ vấp phải mấy vấn đề cỏn con thôi, tối nay anh còn phải tham gia tiệc rượu của sếp Lâm ở Hồng Phổ…”
“Tiệc rượu thì bảo Từ Phàm đi, tôi tiện đường qua xem dự án bên Phúc Châu tiến triển thế nào rồi, đừng mua vé khứ hồi vội.”
Anh giao việc xong thì cho trợ lí ra ngoài, sau đó mở điện thoại gọi cho Triệu Đường Diên.
Lúc nhận điện thoại của anh cô còn đang luyện khẩu ngữ, không hiểu sao anh lại gọi cho mình ngay sáng sớm như này.
Anh nghe giọng cô vang lên mà ngồi thẳng người, giọng trầm xuống: “Em xếp quần áo của bọn mình ra, mang cả thẻ căn cước nữa, chiều anh phải đi công tác, em đi với anh.”
Cô đờ đẫn vì đó giờ cô chưa bao giờ đi du lịch với anh bao giờ.
“Sao em lại phải đi?” cô hỏi.
“Mai là Trung thu, chả lẽ em định ở một mình à?” Giọng anh xen lẫn nét cười.
Cô mới sực nhớ, Trung thu năm nay trùng với nghỉ Quốc khánh.
Cô nghĩ thế thì tối mai phải gọi cho bà nội thôi.
Anh nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi, anh nói tiếp: “Một tiếng nữa anh đến đón em, bọn mình ăn trưa rồi đi luôn.”
“Vâng.” Cô còn chẳng thèm hỏi mình sẽ đi đâu.
Câu trả lời cụt lủn của cô khiến anh bất mãn: “Không hỏi đi đâu à?”
Cô nghe theo anh: “Đi đâu?”
“Đảo Lộ.” Anh đáp: “Để em về nhà chơi.”
Triệu Đường Diên ngẩn ngơ. Đến tận lúc cúp máy, cô vẫn thừ người ra.
Về nhà ư?
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm.
Từ khi ở bên Chu Trầm, cô chẳng còn lo nghĩ đến vấn đề sinh viên không được phép ở lại trường trong kì nghỉ, đến hè cô cũng ở lại Thượng Hải, nghỉ đông thì khi nào sát Tết cô mới về.
Mặc dù cô không thích cái nhà đó nhưng cô nhớ bà nội vô cùng. Cô không bộc lộ niềm vui sướng nhưng dường như đã đứng bật dậy đi sắp xếp hành lí.
Cô lấy mấy chiếc áo nỉ mong mỏng để mặc ngày thường ra khỏi móc rồi thả vào vali nhưng chợt nhận ra có gì sai sai, đảo Lộ rất nóng, đến tháng 10 rồi mà vẫn hơn 30 độ, không mặc áo nỉ được.
Lâu lắm rồi cô không về quê vào đợt hè nên cũng quên luôn cả nếp ăn mặc. Cơ mà Chu Trầm chưa nói mình sẽ đi mấy ngày nên cô chỉ gấp mấy cái áo cộc tay rồi bỏ vào vali.
Anh còn đến sớm hơn cô tưởng, máy bay bay thẳng từ sân bay Hồng Kiều, cất cánh lúc ba giờ chiều nên cả hai vẫn còn thời gian ăn trưa.
Cô cứ ngỡ sẽ ăn ở đâu đó gần sân bay nhưng ai ngờ anh rẽ sang đường Đông Nam Kinh. Nơi đây rất đông du khách đến tham quan, cũng bán rất nhiều đặc sản nhưng dân địa phương thì chẳng ai tới mua cả vì một hộp kem bình thường thôi cũng đắt hơn mấy chỗ khác rồi.
Tuy nhiên tiền nong chưa bao giờ nằm trong phạm vi những điều khiến Chu Trầm phải suy xét, anh chỉ biết chỗ này bán rất nhiều đồ nên chắc sẽ mua được đặc sản Thượng Hải ở đây.
Anh dẫn cô bước vào khu ngập tràn những cửa hàng bánh ngọt.
“Em có muốn mua gì về quê không?” Anh hỏi.
Triệu Đường Diên được anh dắt đi, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh nắng ngày thu chan hòa, thi thoảng có đôi cơn gió dịu dàng ghé chơi.
Hôm nay anh mặc vest đen, vẻ ngoài tươm tất nghiêm chỉnh thế này khác hẳn với khung cảnh ồn ào rộn rã xung quanh.
Cô rời mắt trong tích tắc, thu gom lại những cảm xúc của mình rồi đáp: “Có ạ.”
Đây là lần đầu tiên Chu Trầm vào mua đồ ăn vặt với bánh ngọt như này, mấy năm trước mỗi lần về thủ đô thì anh sẽ nhờ trợ lí chuẩn bị cho mình những món đặc sản của Thượng Hải mà Trương Dung Cảnh mê mệt.
Anh chia bánh ngọt ra làm hai túi, một túi to một túi bé. Túi bé đưa Triệu Đường Diên cầm để lát nữa đi đường nhỡ cô có đói thì ăn luôn còn túi to anh đặt ở ghế sau.
Mua sắm xong thì anh mới dẫn cô đi ăn món Pháp giản đơn tại một nhà hàng kiểu Âu. Vì nhà hàng ngay sát Chu thị nên lúc ăn còn gặp được các vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Mọi người cũng bất ngờ khi thấy Chu Trầm nhưng không dám làm phiền bữa ăn của anh, nhất là khi thấy người ta còn dẫn bạn gái đi cùng.
Mặc dù không ra chào hỏi nhưng cứ thi thoảng lại có ánh mắt dáo dác nhìn qua bên này. Triệu Đường Diên để ý thấy bọn họ liếc mắt sang đây nhiều quá nên cũng ngước lên nhìn anh trong vô thức. Còn anh thì bình tĩnh hơn hết thảy, tựa như nhân vật xuất hiện trong vô vàn ánh mắt và những câu xì xào của mọi người không phải anh vậy.