Khi máy bay vi vu trên những tầng mây, Triệu Đường Diên nhìn cục bông trắng muốt bồng bềnh ngoài ô cửa mà lòng cũng gợn lên những cảm xúc không thật và lửng lơ như những áng mây ấy vậy.
Cô còn không gọi cho bà nội, chắc hẳn bà sẽ vui lắm cho mà xem. Cô cứ đăm đăm trông ra ngoài cửa sổ khiến Chu Trầm không thấy được mặt cô nhưng có lẽ anh cũng cảm giác được tâm trạng mong ngóng ẩn hiện trong cô.
Biết bao ngày trời, cuối cùng anh cũng bắt gặp được thứ cảm xúc trập trùng nơi cô. Anh ung dung nhìn cô, lát sau anh gọi tiếp viên mang cho mình một chiếc chăn mỏng, mãi tới lúc chăn phủ lên người thì cô mới hoàn hồn.
“Em có ngủ không? Còn hai tiếng nữa mới đến nơi.” Anh hỏi.
Cô lắc đầu rồi lại nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng cũng đành thôi.
Anh hiểu được nên đã hỏi: “Em định nói gì?”
Cô suy nghĩ để chọn từ cho phù hợp rồi mới cẩn thận hỏi: “Công tác đợt này… chắc anh bận lắm nhỉ?”
“Cũng tạm.”
Dường như nhìn vào mắt cô thôi anh cũng đủ hiểu cô muốn nói gì nên mới mím môi rồi bổ sung một câu: “Nhưng mà anh cũng không đi với em được, xuống máy bay anh sẽ để người chở em về nhà, đến lúc anh xong việc thì tới đón em rồi mình cùng về Thượng Hải được không?”
“Không cần đâu, nhà em ở xa lắm, bao giờ anh xong việc thì nói với em để em tự đi đến chỗ anh là được.” Cô vội vàng từ chối.
“Được.”
Nhận được câu trả lời của anh giúp cô thở phào trong lặng lẽ.
May mà anh không bảo muốn về nhà với cô, cô không hề muốn dẫn anh về, cũng chẳng muốn anh có dính dáng gì đến cái làng chài tí teo đó.
Cô tưởng anh bận thật.
Chu Trầm thấy cô không có ý định ngủ thì mở hộp bánh Trung thu nhân thịt rồi đặt lên bàn ăn trước mặt cô.
Bánh Trung thu lên máy bay thì cũng đã nguội nên anh nhờ tiếp viên làm nóng lại, chiếc bánh sau khi làm nóng tản ra hương thơm thoang thoảng, hộp giấy cũng bóng nhẫy cả lên.
Anh vừa đeo găng tay sử dụng một lần cho Triệu Đường Diên vừa hỏi: “Mồng 9 em có phải về đi học không?”
Cô lắc đầu: “Em không có lớp vào hôm đấy nên cũng không phải về đúng mùng 9.”
“Ừ.” Anh đáp: “Thế cũng chơi thêm được mấy ngày.”
Những tia sáng lại được dịp lấp lánh trong ánh mắt cô.
Lúc cầm bánh lên ăn cô mới nhớ ra một chuyện nên vội hỏi: “Thế tối mai anh ăn Trung thu… một mình à?”
Bầu không khí đã dần đóng băng.
Cô không có ý định đón Trung thu với anh. Người anh suy sụp nhưng chẳng dễ để nhận ra, lát sau anh mới trả lời: “Mai anh phải tham gia tiệc rượu.”
Cô nghe anh nói vậy thì yên dạ hẳn, song cứ nghĩ đến việc anh đón Tết một mình ở nơi đất khách thì lòng cô lại trào dâng sự áy náy.
Để cảm ơn cho việc anh dẫn mình về nhà, cô quyết định sẽ ăn Trung thu sớm với anh. Một tay cô cầm miếng bánh với lớp vỏ giòn rụm, tay còn lại thì nâng lên để hứng rồi đưa đến trước mặt anh.
“Anh ăn thử không?”
Anh nhìn cô rồi cắn xuống tay cô. Vụn bánh rơi lả tả xuống bàn tay, nhẹ hều như thể không có trọng lượng.
Mắt cô cong cong: “Xem như ăn Trung thu sớm với anh rồi nhé, cảm ơn anh đã đưa em về.”
Niềm vui vừa mới lăn tăn trong lòng anh nhưng giờ đã bị sủi bọt lặn mất vì lời cảm ơn khách sáo và quá đỗi hời hợt của cô.
Anh cầm khăn lau miệng, không lên tiếng đáp lời, cũng không đả động đến miếng bánh thêm lần nào nữa mà chỉ uống mỗi cà phê của mình, ấy là loại espresso mà anh thường uống, không đường, đắng ngắt.
*
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Cao Khi, Triệu Đường Diên đi lối vip với Chu Trầm, bên ngoài đã có trợ lí ở chi nhánh đảo Lộ đứng chờ.
“Chào sếp, tôi là Bành Dương – trợ lí của anh ở đảo Lộ.”
Đây là lần đầu trợ lí trẻ được gặp sếp lớn của công ty nên hơi hồi hộp, anh cũng không hiểu vì sao lại thay đổi giữa chừng như vậy, dự án nhỏ thôi mà cũng cần sếp Chu đích thân ra mặt à?
Lúc thấy sếp còn dẫn theo bạn gái thì khuôn mặt anh bừng lên vẻ kinh ngạc. Chu Trầm gật đầu coi thành một lời chào hỏi rồi dẫn Triệu Đường Diên sải bước ra ngoài.
Rời khỏi máy bay ngột ngạt, dường như hơi thở cũng nhuốm vị mặn của biển khơi.
Sắc trời đảo Lộ xanh ngắt như mặt biển, ngồi trong xe nhìn ngắm những kiến trúc quen thuộc ngoài cửa sổ mới làm tâm trí cô có cảm giác chân thật.
Sân bay nằm ngay trung tâm đảo còn nhà cô ở tít tận rìa ngoại thành phải mất thêm hai tiếng lái xe. Mọi khi về đảo Lộ cô sẽ mất hai giờ bay, tới lúc hạ cánh thì bắt taxi ngay ở sân bay để về nhà. Lần này anh bảo sẽ chuẩn bị xe cho cô nhưng giờ vẫn không thấy bóng xe nào.
Cô nghi hoặc, nhìn đoạn đường thì thấy xe đang đi về hướng Tư Minh, khác hẳn hướng đi ra ngoại đảo.
“Bọn mình đang đi đâu thế?”
Anh nhìn cô, đáp lời: “Về khách sạn trước, ăn tối xong rồi cho người chở em về.”
“À.” Giọng cô ánh lên vẻ thất vọng.
Anh cảm nhận được xúc cảm mất mát chợt bùng lên trong cô nên cũng hơi buồn bực, về đến tận cửa nhà rồi mà còn sốt ruột phải chạy thẳng vào nhà như thế à?
Cô chẳng luyến tiếc anh một chút nào.
Chặng đường sau ấy cứ khiến lòng cô bồn chồn không yên, ngay đến bữa tối, anh đã có lòng chuẩn bị cho cô cả một bàn ăn thì cũng không làm cô phấn chấn lên được.
Cuối cùng thì bữa tối cũng kết thúc, xe mà anh sắp xếp cũng đã xuất hiện dưới khách sạn.
“Vậy em về nhé?” Cô kéo vali chứa đầy quần áo và đặc sản Thượng Hải anh mua cho mình. Mặc dù hỏi vậy nhưng cô đã làm xong động tác chuẩn bị rời đi rồi.
Thành thử, anh chẳng thể kìm nén nổi nữa, lúc cô vừa quay người đã nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Nôn về nhà thế cơ à?” Mặt anh đanh lại.
Triệu Đường Diễn giỏi nhất cái việc nhìn mặt đoán ý nên đáp ngay: “Cũng có nôn lắm đâu.”
“Thế thì để muộn rồi về.”
Mặt cô biến sắc, nói liến thoắng: “Không để tài xế đợi lâu được!”
Anh thở hắt ra.
Giờ cô mới biết mình ra vẻ nóng lòng quá làm anh khó chịu.
Cô chu môi, nhón chân hôn chụt lên môi anh xong nũng nịu: “Tối muộn thì khó lái xe lắm, hay để em đi bây giờ?”
Sự lạnh lùng đã vơi bớt trong anh nhưng ánh mắt thì hẵng còn lạnh lắm.
Cô thấy vậy thì hôn anh thêm lần nữa, nụ hôn này sâu hơn bởi anh đã siết lấy eo cô.
Một tay anh ghì chặt eo cô, tay kia thì ôm đầu cô, đầu lưỡi công phá từng tấc từng tấc trong khoang miệng cô, thỏa thuê phát tiết nỗi giận hờn vì bị xem nhẹ suốt hành trình.
Sau cùng, anh còn cắn nhẹ đầu lưỡi cô như một sự trừng phạt dịu dàng.
“Ưm…” Cô rên rỉ.
Phản ứng của cô đã vỗ về cho những cảm xúc nơi anh, bấy giờ mới cầm lấy vali trong tay cô rồi dắt cô đi: “Anh tiễn em xuống.”