Khi Triệu Đường Diên về đến làng thì đã hơn 8 giờ tối, cô bảo tài xế đi vòng qua cái biệt thự mà Triệu Thư Thụy và Triệu Thư Hà bỏ tiền ra xây trên đất thôn làng rồi lái đường khác về khoảnh sân nho nhỏ nhà bà.
Khoảnh sân nhỏ nhưng vô cùng gọn gàng sạch sẽ, dàn trúc trước cửa còn treo cả hàng cá khô.
Khác ở mỗi tiết trời chứ từng khung cảnh vẫn y nguyên như lúc cô về ăn Tết năm ngoái vậy. Đứng ngoài sân nhìn vào thì thấy nhà trên đã tắt đèn tối om nhưng phòng ngủ của bà hẵng còn sáng đèn, có vẻ bà vẫn chưa ngủ rồi.
Cô lấy chìa khóa ra mở cổng sắt ngoài sân, xong lại lo ngay ngáy, mình về bất ngờ như này sẽ khiến bà sợ mất dép quá.
Bước vào nhà, cô không cầm chìa mở cửa gỗ nữa mà nhẹ nhàng gõ cốc cốc lên cửa.
Bà nội ở trong nhà cất giọng Phúc Kiến: “Ai đấy?”
Cô mỉm cười, đổi luôn sang giọng Phúc Kiến để nói chuyện với bà qua cánh cửa: “Bà ơi con về rồi đây!”
Trong nhà vang lên những thanh âm lách cách. Bà ra mở cửa, thấy cháu gái mình đang đứng ở ngoài thật thì ánh mắt cũng sáng rực cả lên.
“Viên Viên!” Bà tri hô: “Sao con lại về? Còn không nói cho bà biết gì cả.”
Hai bà cháu đi vào nhà, tới lúc đóng chặt cửa rồi thì mới giải thích với bà: “Quyết định chớp nhoáng vậy đó ạ, con về ăn Tết Trung thu với bà.”
“Thế đi có đắt lắm không? Để bà xem cái nào, cứ chăm chăm đi làm nên giờ cũng gầy đi rồi phải không?”
Cô cười mãi không thôi, giọng cũng tự nhiên hẳn: “Con săn được vé máy bay đặc biệt nên về không đắt lắm đâu ạ.”
Bà nội chưa được ngồi máy bay bao giờ, cũng không biết giá thành ra làm sao nên không hỏi quá nhiều. Bà quan tâm đến sức khỏe của cô nhiều hơn: “Con ăn chưa? Để bà nấu mì cho con nhá?”
“Vâng ạ.” Cô đáp lời bà.
Khi nãy ngồi trong nhà hàng cô nôn nóng quá nên chẳng ăn được bao nhiêu, bà nội hỏi vậy đã làm bụng cô réo gọi.
Chu Trầm có lòng bảo ban cấp dưới chuẩn bị cả bàn đồ ăn cho cô mà biết thì khéo tức nổ phổi mà chết mất.
Bà nội đeo tạp dề rồi đi vào bếp, đã vậy còn dặn cô: “Thế con tắm trước đi, tắm xong rồi ra ăn mì.”
“Vâng ạ.”
Cô để điện thoại với mấy đồ linh tinh lên bàn khách rồi mở vali lấy quần áo xong bước vào phòng tắm.
Trong lúc tắm, cô vẫn chưa quen được với cái bình nóng lạnh cũ kĩ ở nhà. Vừa mở vòi hoa sen, nước lạnh xối xả lên người khiến cô giật bắn mình.
Cô cả gội cả tắm, sấy tóc xong thì thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Cô xỏ chân vào đôi dép nhựa rồi bước ra ngoài, bát mì thơm ngon do chính tay bà nấu cũng đã được bày sẵn trên bàn.
Cô đang định ngồi xuống thì bà nội đã bưng từ trong bếp ra một bát thịt kho, bà chợt nói: “Viên Viên, nãy điện thoại con đổ chuông đấy, bà nghe máy giúp con rồi.”
Tay cô bỗng đơ lại.
Chu Trầm là cái tên đầu tiên lóe lên trong tâm trí cô, ngoài anh ra thì chẳng có ai gọi cho cô vào cái giờ muộn như này cả.
Anh không nói bậy nói bạ với bà cái gì đâu nhỉ?
Cô hơi hoảng hốt nhưng thấy phản ứng của bà như vậy thì chắc là không có chuyện gì xảy ra cả.
Cô ra vẻ bình tĩnh, hỏi bà một câu: “Ai vậy bà?”
“Con trai đấy, bà vừa nghe máy cậu ấy đã bảo cháu gọi nhầm số.”
“…”
Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại lên xem thì đúng số anh thật, được cái đề phòng có gì bất trắc xảy ra nên cô cũng không lưu anh vào danh bạ.
May mà anh không táy máy gì hết.
Nhắc đến anh thì cô mới sực nhớ ra trong vali đang tồn đọng rất nhiều đặc sản Thượng Hải nên vội quay vào phòng lấy đồ rồi đặt từng món từng món lên bàn.
Trong nhà có một chiếc lò vi sóng đã cũ, hồi đó Triệu Thư Hà xây nhà xong đã thay mới toàn bộ đồ điện gia dụng nên mới thải lại cái lò vi sóng này cho bà, cô cầm hộp bánh Trung thu nhân thịt đi quay nóng ba phút đồng hồ.
Chưa đến ba phút mà căn bếp nhỏ đã ngào ngạt hương bánh.
“Đây là bánh Trung thu ở Thượng Hải đấy ạ, bà ăn thử xem, vỏ giòn, nhân thịt, thể nào bà cũng thích mê.”
Cô dịch ghế sang để bà ngồi xuống còn mình thì ngồi cạnh bà.
“Về thì cứ về thôi chứ mang đồ thế này làm gì, tiền con cứ giữ mà tiêu, đừng mua quà cho bà.” Bà nói lẫy nhưng khi ngồi xuống bên cô thì gương mặt đầy những nếp nhăn ấy đã ngập tràn nét cười rạng rỡ.
Cô mỉm cười, vừa bưng đĩa lên hứng vụn bánh cho bà vừa nói: “Cũng có mất bao đồng đâu ạ, bánh Trung thu sao mà đắt được.”
Bát mì sa tế bày ra trước mắt cô đầy ắp thức ăn, nào là gan lợn rồi đậu phụ kho, nước dùng trong veo óng ả bốc khói nghi ngút.
Ở quê không có điều hòa mà chỉ có cái quạt trần màu xanh quay mòng mòng trên đầu, cơ mà làng nằm ngay sát biển nên dù đêm xuống không có điều hòa thì vẫn thấy mát rười rượi.
Cảm giác thân thuộc đã phai phôi thưở nào đã khiến tim cô lỗi nhịp, kìm lòng chẳng đặng mà mở điện thoại lên chụp bát mì sa tế này.
Cô vừa nhìn bà đang ngồi ăn bánh Trung thu bên cạnh vừa cười, hỏi: “Ngon không bà?”
Bà nội tiếc rẻ vụn bánh rơi lả tả xuống đĩa nhưng cũng không kiềm được mà ăn thêm miếng nữa rồi mới mở lời khen dưới ánh mắt lấp lánh mong đợi của cô: “Ngon, nhân mà có thêm dứa thì còn ngon hơn nữa.”
Lộ Đảo không thiếu gì bánh ngọt, bà nội cũng quen ăn ngọt rồi mới nghĩ ra cách cho nhân dứa vào bánh Trung thu.
Cô chỉ sang hộp bánh bên cạnh: “Có nhân ngọt đó ạ, bà cứ ăn từ từ.”
Tới khi vị sa tế xộc vào cuống họng thì cô cũng được thư thái một cách trọn vẹn. Gỡ xuống hết thảy những phòng bị trong mình, chỉ còn những giây phút ngắn ngủi đắm chìm trong màn đêm bên những cơn gió biển hòa cùng hương thơm sa tế tỏa ra từ bát mì.
Cái mùi lai tạp ấy hệt như tình cảm cô dành cho làng chài vậy, cô ghét nơi đây, muốn rời khỏi chốn này nhưng ở đấy vẫn có những con người, những món ăn và những cảnh vật khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tựa như vạn vật trên thế gian này vậy, đâu đâu cũng có hai mặt của nó, có tốt có xấu, khó mà dứt bỏ được cái tốt còn cái xấu thì sẽ muốn rời xa, nhưng đâu phải chuyện gì cũng đi theo ý mình, bởi vậy mà tốt và xấu luôn song hành bên nhau trên đường đời.
*
Đến khi sắp ngủ rồi thì Triệu Đường Diên mới nhớ ra mình quên gọi điện cho Chu Trầm mất rồi. Cô nhìn đồng hồ, giờ đã hơn 11 giờ, không biết anh đã ngủ chưa nữa.
Cô mở wechat định tìm avatar của anh nhưng lướt lên lướt xuống cũng không thấy anh đâu. Bấy giờ cô mới sực nhớ đợt trước mình đã chặn hết cả số điện thoại lẫn wechat của anh rồi.
Sau khi làm lành, anh đã tận mắt chứng kiến cô bỏ chặn số anh nhưng quên khuấy mất còn tài khoản wechat nữa.
Thế là cô lại lẳng lặng bỏ chặn wechat anh. Cô gửi tin nhắn cho cái nick có chiếc avatar đen thùi lùi: Em về nhà rồi.
Chưa gì khung chat đã hiện ra dòng chữ “Đối phương đang gõ”, tuy vẫn chưa thấy câu trả lời của anh nhưng chỉ trong tích tắc, điện thoại cô đã rung chuông.
Anh gọi thẳng đến cho cô.
Cô bịt kín điện thoại rồi phải đóng chặt cửa phòng, lúc này mới đứng ra cửa sổ trượt thanh trả lời.
“Alo?”
Vì sợ bà dậy nên cô cũng nhỏ tiếng hẳn đi.
“Về nhà rồi à?” Giọng anh ánh lên vẻ buồn bực.
“Ừ.” Cô đáp: “Nãy anh gọi thì em đang tắm nên không nghe máy được.”
“Em tắm cái gì mà tắm hai tiếng đồng hồ?” Giọng anh cộc cằn vì mãi mà cô mới thèm nhắn tin cho anh.
“…”
Lần đầu trong đời cô thấy anh so đo quá mức, chẳng giống người đang trong độ 30 gì cả, có chuyện vặt vãnh mà cũng ghim.
Cơ mà cô chỉ đành làm trái với lương tâm mình để đi dỗ anh: “Thì lúc đấy bà nội vẫn ở cạnh, em không muốn để bà biết.”
Cả cô và anh đều hiểu cô không muốn để bà biết chuyện gì. Anh mím môi, không muốn dạy bảo cô nữa, tâm trạng cũng tụt dốc hơn hẳn khi nãy. Nó còn tồi tệ hơn cả lúc anh phải nói cho bà cô biết anh gọi nhầm số.
Cảm giác không được phô bày trước ánh mặt trời lại rõ rệt hơn bao giờ hết.
Cô sợ bà nghe thấy tiếng, không muốn nói nhiều với anh nên thốt lên câu: “Em mệt quá, đi ngủ đây.”
“…”
Nghe cô bảo mình mệt, lòng anh ngập những muộn phiền nhưng không còn cách nào khác đành phải “Ừ” một câu.
“Thế em ngủ đây.” Cô nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ đi.”
Ngay sau ấy cô tắt máy cái rụp.
Chu Trầm đang ở trung tâm đảo, chẳng thể ngủ nổi nên quyết định đi tắm nhưng tắm xong thì mọi suy nghĩ trong anh lại càng thêm thanh tỉnh.
Ngắm nhìn cảnh đêm lạ lẫm ngoài ô cửa, nghĩ đến Triệu Đường Diên đã trải qua 18 năm cuộc đời ở chốn này thì tình cảm anh dành cho hòn đảo cũng tăng lên đáng kể.
Tâm trí anh bỗng lóe lên, cầm điện thoại mở wechat tìm nick của cô rồi ấn vào. Anh không hay xem vòng bạn bè của mọi người, thậm chí cũng chẳng dùng wechat để kết nối với mọi người. Vậy mà giờ anh đang sục sạo vòng bạn bè của cô.
Cô cũng không update gì nhiều, trạng thái mới nhất là… Anh nhìn kĩ lại thì thấy cô mới đăng lên ba phút trước.
Chiếc icon “sóng biển” đi đôi với hình ảnh tô mì.
Người mới nãy còn bảo mình mệt nhưng mười mấy phút sau vẫn còn dùng điện thoại.
Anh nổi cáu, vào phòng tắm xối nước lạnh thêm lần nữa cũng chẳng được tích sự gì.
Cơn buồn ngủ đã bỏ quên anh rồi, anh cứ xem đi xem lại trang cá nhân của cô, đã vậy còn phóng to tấm hình cô vừa mới đăng lên.
Zoom lên thì anh mới để ý thấy có hộp giấy nằm cạnh bát mì của cô, đấy là hộp bánh mà anh đã mua ở Thượng Hải.
Anh nhìn đi nhìn lại xong mới tắt màn hình, quay về phòng ngủ để chìm vào cơn mơ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhàn hạ quá rồi, chương sau bắt đầu vào tình tiết mới, không thể yêu đương mãi được muahahaha.