Nhà họ Triệu chưa từng có truyền thống đón Tết Trung Thu.
Sau khi ông cụ Triệu mất, không còn lương hưu của nhà nước, gia đình Triệu Thư Hà không về nhà cũ nữa mà chỉ đến 30 Tết mới tới ăn một bữa cơm, cũng thường xuyên cãi nhau ầm ĩ.
Còn Triệu Thư Thụy say rượu quanh năm suốt tháng, không thì cũng ở trên giường người đàn bà khác, ít khi về nhà.
Triệu Đường Diên tưởng rằng tối nay chỉ có mình và bà nội đón Trung Thu. Dù sao hôm qua cô đi đường vòng nên Triệu Thư Thụy và gia đình Triệu Thư Hà không hề biết cô đã về, bọn họ sẽ không tới nhà cũ gây rối.
Vậy nhưng, cô đã mơ hão quá rồi.
Bởi vì cô về nhà nên bà nội đã ra chợ mua con vịt. Vịt được hầm từ chiều cho đến bữa tối, mùi vịt kho gừng tỏa ra khắp phòng bếp, thịt được hầm mềm, chỉ cần chọc đũa vào là có thể gắp được rồi.
Nhà họ Triệu quen đón lễ Tết vào buổi tối. Dù không chuẩn bị nhiều món ăn nhưng bữa cơm vẫn phong phú hơn nhiều so với lúc bà nội ăn một mình.
Triệu Đường Diên đứng bênh cạnh làm phụ bếp cho bà nội. Ngoài vịt kho gừng ra, hai bà cháu còn nấu thêm hai món mặn và một bát canh, đồng thời sắp bánh Trung Thu cô mang về từ Thượng Hải hẵng còn nóng hổi lên bàn. Với bà nội và Triệu Đường Diên, Trung thu năm nay ấm áp vô cùng, khác hẳn mấy năm trước.
Giữa bữa, Triệu Đường Diên thính tai nghe thấy tiếng động vang lên ở ngoài sân.
Chìa khóa nhà cũ chỉ có bà nội và Triệu Đường Diên có, người ngoài muốn vào cần phải gõ cửa.
Triệu Đường Diên ra ngoài xem, qua cánh cửa sắt han gỉ, cô nhìn thấy khuôn mặt chanh chua của Phó Lan.
Ngay cả giọng nói của bà ta cũng chói tai vô cùng, bà ta kéo ống tay áo của Triệu Thư Hà đứng bên cạnh rồi nói: “Tôi đã bảo tôi không nhìn nhầm mà, Viên Viên về rồi!”
Bà ta căng mặt ra cười, quay đầu nhìn Triệu Đường Diên: “Viên Viên à, mau mở cửa cho thím, chú thím qua đón Trung Thu với bà nội đây!”
Triệu Đường Diên đứng bên trong, nét mặt lạnh lùng, đến cả cơ thể cũng không muốn phải đi ra mở cửa.
Sắp ăn tối xong rồi mới đến, ai tin bọn họ tới đón Trung Thu với bà nội chứ?
Ánh mắt cô còn lạnh hơn cả bóng đêm.
Tính Triệu Thư Hà nhát gan, mấy năm nay càng ngày càng sợ đứa cháu gái này, ông ta bị cô nhìn chằm chặp với ánh mắt như vậy thì bắt đầu muốn rút lui.
Nhưng ông ta có một bà vợ lợi hại.
Phó Lan khác với những người phụ nữ trong làng chài nhỏ này. Tính bà ta vừa đanh đá vừa chua ngoa, gặp người lầm lì như Triệu Thư Hà thì luôn luôn bắt chẹt. Do đó, cứ đến lễ Tết là chồng và con trai đều theo bà ta về nhà ngoại, ai không biết còn tưởng Triệu Thư Hà ở rể.
Phó Lan bị Triệu Thư Hà kéo tay áo cũng không có ý định rời đi, ngược lại còn tức ông ta được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Tuy nhiên, hiện tại không phải lúc để mắng chồng, mục tiêu của họ là hai bà cháu trong nhà.
“Sao Viên Viên lại không mở cửa cho chú thím? Bà nội biết chú thím tới chắc chắn sẽ rất vui!” Bà ta cất cao giọng để bà nội trong nhà nghe thấy.
Đôi khi Triệu Đường Diên rất phục cái độ mặt dày của Phó Lan, dẫu trước kia có rất nhiều chuyện khó khăn đã xảy ra, nhưng đứng trước lợi ích thì bà ta luôn có thể đổi sang bộ mặt dối trá.
Bà nội đã nghe thấy thật, bà chậm rãi bước ra cửa, màn đêm tăm tối làm bà không nhìn ra người đứng ngoài là vợ chồng Triệu Thư Hà, bà vừa đi vừa hỏi Triệu Đường Diên: “Viên Viên, ai đến vậy con?”
Triệu Đường Diên không trả lời.
Đi tới cửa, bà nội mới nhìn rõ ai đang đứng bên ngoài. Bà cũng ngẩn người ngay tức khắc, khuôn mặt chẳng ánh lên nét mừng vui, sau nỗi ngạc nhiên là sự tức giận đến bàng hoàng.
“Mẹ, con với Thư Hà tới đón Trung Thu với mẹ đây!”
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Phó Lan thực sự rất dẻo miệng.
Tuy nhiên, bà nội cũng không vì thế mà thay đổi. Bà biết cô con dâu thứ hai của mình là người thế nào, cũng biết lần này họ tới đây với mục đích gì.
Triệu Đường Kỳ va vào người ta nên cần bồi thường tiền, Phó Lan thương con trai nhưng lại không đành lòng bỏ tiền tiết kiệm trong nhà ra cho khổ chủ nên đành để con chịu uất ức. Nhưng hai ngày trước, công văn bên tòa án đã gửi xuống dưới, bắt buộc phải trả tiền, nếu không con trai sẽ phải ngồi tù.
Bọn họ không nỡ bán xe bán nhà nên quyết định tìm tới bà nội và Triệu Đường Diên.
Lúc còn sống, ông cụ Triệu đã để lại toàn bộ tiền tiết kiệm cho cháu trai, bà nội và cháu gái Triệu Đường Diên đều chẳng nhận được thứ gì. May sao mấy năm nay bà nội cũng tiết kiệm được một khoản, trừ tiền học bổng năm thứ nhất của Triệu Đường Diên thì hàng năm sau đó, Triệu Đường Diên đều sẽ gửi tiền về và được bà nội cất giữ.
Không biết Phó Lan biết được số tiền này từ khi nào.
Bà ta đoán Triệu Đường Diên kiếm được nhiều tiền mà không chịu lấy ra.
Nét mặt bà nội tối sầm lại, cũng chẳng có ý định mở cửa.
Bà nói chuyện với Phó Lan qua tấm cửa sắt như Triệu Đường Diên: “Nhà này ăn xong rồi mà cũng đón lễ xong rồi, các con về đi, chẳng phải Tiểu Kỳ trong viện cần có người tới chăm sóc ư? Đi đi.”
Bấy giờ Phó Lan mới lật mặt, song bà ta còn phải nhờ vả nên không dám nổi cáu với bà nội mà trút hết lửa giận vào chồng mình, bà ta duỗi tay huých vai chồng: “Ông nói gì đi, ông tới đây đón Tết với mẹ mà bị chặn ngoài cửa thế này thì tính sao? Mau bảo mẹ ông mở cửa ra đi!”
Khi bị vợ đẩy lên trước cửa, Triệu Thư Hà mới ngập ngừng nói: “Mẹ, mẹ mở cửa đi, đang đón Trung thu vui vẻ, đừng làm khó xử như thế…”
Có nhà hàng xóm nghe thấy tiếng động bèn ló đầu ra xem, bọn họ đều biết mấy chuyện xấu nhà họ Triệu, tất cả đều đứng xem với thái độ bàng quan.
Ngay từ khi ông cụ Triệu chưa mất, nhà họ Triệu đã không yên bình. Mỗi lần ông cụ Triệu say rượu đều thích đánh đập vợ mình, con trai lớn của ông cụ được di truyền lại đặc điểm này. Nhưng khác với ông cụ Triệu, ông ta còn có con gái nên không chỉ đánh vợ mà con gái cũng là công cụ trút giận của ông ta.
Không ai trong làng chài nhỏ cảm thấy sai, thậm chí có người còn thấy vấn đề xuất phát từ phía bà cụ Triệu.
Mặc dù bà nội sinh hai người con trai nhưng bà hoàn toàn khác với những người phụ nữ trong làng. Thời trẻ, bà nội là con gái nhà địa chủ, từng học tư thục mấy năm nên vừa có văn hóa vừa có kiến thức.
Đối với mọi người trong làng, phụ nữ có văn hóa sẽ không nghe lời như những người khác, nếu không sao bà cụ Triệu sẽ thường xuyên làm những việc khiến ông cụ Triệu tức giận chứ. Chẳng hạn như đàn ông nhà nào chả đánh đàn bà, nào có ai dám cãi lại? Chỉ có bà cụ Triệu dám.
Bọn họ cảm thấy bà cụ Triệu không phải một người vợ tốt mới khiến gia đình ầm ĩ không yên, không biết đường bảo ban cháu gái thì sau này lấy chồng thế nào?
Triệu Thư Hà cũng không khuyên nổi bà nội, bà vẫn đứng trong nhà, không hề có ý định ra mở cửa.
Hai vợ chồng Triệu Thư Hà giằng co với hai bà cháu một lát rồi rời đi, nhưng Phó Lan không phải người dễ dàng bỏ cuộc, thậm chí trước khi đi, bà ta còn bắt Triệu Thư Hà gọi điện thoại cho Triệu Thư Thụy.
Bà ta nghĩ rằng chú thím không quản lý được Triệu Đường Diên thì người làm bố như Triệu Thư Thụy ắt sẽ được.