Cách một cánh cửa sắt mà Triệu Đường Diên vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông ta, dạ dày không ngừng cuồn cuộn cơn buồn nôn.
Chưa từng có một người đàn ông nào có thể khiến cô vừa hận vừa ghê tởm đến vậy, ông ta thật sự không đáng làm chồng cũng không đáng làm cha.
Triệu Đường Diên đứng chắn trước người bà nội, đôi mắt liếc khắp sân xem có thứ gì có thể dùng làm “vũ khí” không. Trong cuộc chiến trường kỳ với Triệu Thư Thụy, từ những ngày im lặng chịu đánh đến khi phản kháng đánh trả, cô đã dần có được kinh nghiệm.
Triệu Thư Thụy cáu điên lên khi thấy Triệu Đường Diên. Nghĩ tới chuyện cô không chịu bỏ tiền ra cứu Tiểu Kỳ, thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, ông ta đối xử với cô không hề khách khí như nhà Phó Lan mà hung hăng quát vào trong nhà: “Mở cửa!”
Hàng xóm xung quanh xúm đến càng đông, bọn họ chẳng ngờ cô con gái nhà họ Triệu vừa mới trở về đã có thể làm dấy lên sóng gió.
Bà nội vẫn mở cửa cho ông ta.
Bà biết rõ Triệu Thư Thụy kế thừa toàn bộ tính cách nóng nảy của ông cụ Triệu. Từ nhỏ đến lớn, Viên Viên bị ông ta đánh không ít lần, nếu tối nay không mở cửa thì cánh cửa sắt nho nhỏ này cũng không cản được Triệu Thư Thụy, trái lại sẽ làm ông ta càng thêm tức giận.
Bà sợ Viên Viên lại đánh nhau với bố, cuối cùng người bị thương vẫn là Viên Viên.
Triệu Thư Thụy vừa vào cửa đã hỏi: “Tiền của mày đâu?”
“Con không có tiền.” Triệu Đường Diên lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt đã liếc thấy cây gậy bên góc củi lửa.
Triệu Thư Thụy không biết cô ở Thượng Hải ra sao, nhưng Phó Lan từng kể với ông ta rằng Triệu Đường Diên có học bổng, năm nào cũng sẽ gửi về cho bà nội, cộng vào quả thực là một khoản tiền lớn.
Ông ta từng có ý định lấy chồng cho Triệu Đường Diên sau khi tốt nghiệp cấp ba để đỡ lãng phí tiền đi học.
Triệu Đường Diên học đại học chẳng dùng đến một cắc tiền nào của ông ta rồi lại bị cho rằng khoản tiền kia hẳn là cho ông ta.
Ông ta chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Không có tiền thì đừng học nữa, lấy học phí ra cho em trai chữa bệnh đi.”
Triệu Đường Diên cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Chữa bệnh gì? Chữa bệnh bại não của nó hả? Không chữa khỏi được đâu.”
Triệu Đường Kỳ không học hành gì còn chơi bời lêu lổng, suốt ngày làm mấy việc điên rồ, dùng cái danh bại não cũng chẳng oan cho cậu ta.
Nhưng mà Triệu Đường Kỳ có là đồ ăn hại thì cũng là con nối dõi duy nhất của nhà họ Triệu.
Bố mẹ chiều, bác cả chiều, lúc ông cụ Triệu còn sống cũng hết mực cưng chiều. Dẫu bà nội hận sắt không thành thép thì cũng đành nhắm mắt làm ngơ, chỉ có Triệu Đường Diên dám mắng cậu ta như vậy.
Cô vừa dứt lời, mặt mũi hai vợ chồng Phó Lan và Triệu Thư Thụy đều biến sắc.
“Mày nói năng về em mày như thế hả? Sao tao lại sinh ra cái đứa vô ơn như mày không biết!” Triệu Thư Thụy đỏ mắt, rượu vào lại càng nóng tính.
Bà nội kéo Triệu Đường Diên để cô không tranh chấp với Triệu Thư Thụy nữa, hiện tại ông ta không tỉnh táo, bất cứ lúc nào cũng sẽ gây chuyện tổn thương đến cô.
Song Triệu Đường Diên không hề nhường nhịn, tiếp tục châm chọc ông ta: “Chẳng phải do bố vô dụng nên không sinh được thằng con trai mình muốn ư?”
Câu nói này đã đâm trúng tử huyệt của Triệu Thư Thụy.
Cả cuộc đời ông ta hận nhất là không sinh được con trai, cũng vì thế mà không ít lần ông ta đã đánh đập mẹ con Triệu Đường Diên.
Triệu Đường Diên nói vậy làm sự phẫn nộ theo cơn say xông thẳng lên đỉnh đầu ông ta, ông ta lập tức lao tới trước mặt Triệu Đường Diên định tát cô một cái.
Tuy nhiên, Triệu Đường Diên chẳng phải cô bé không thể phản kháng như lúc nhỏ nữa.
Cô né tránh bàn tay của Triệu Thư Thụy, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, cô nhặt cây gậy bên góc củi lên đập vào người Triệu Thư Thụy.
Trừ bà nội sốt ruột hô một tiếng “Viên Viên” thì những người khác đều ngây người.
Ngay lúc đó, Triệu Đường Diên không nghĩ ngợi gì, giống như mỗi lần bị đánh trước kia, cô nghĩ: Cá chết lưới rách.
Dẫu có chết cũng phải giết bọn họ.
Tiếng hô của bà nội đã kéo lý trí cô trở về, nhưng đối với Triệu Thư Thụy thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Hai bố con trên danh nghĩa lại động tay động chân, Triệu Thư Thụy thực sự rất mạnh, cộng thêm Phó Lan giúp đỡ bên cạnh, Triệu Thư Thụy tóm lấy cổ cô và tát cô một cái.
Triệu Đường Diên bị tát đến ngã dúi vào đống củi lửa, trong giây phút đầu óc choáng váng, cô chạm vào một con dao chẻ củi.
Cô luôn lý trí, chưa từng kích động như tối nay.
Dao chẻ củi để bà nội dùng, vừa nhẹ vừa mỏng, cô dùng cả hai tay giơ dao chẻ củi lên với Triệu Thư Thụy, hành động này đã dọa mọi người sợ ngây người.
“Ông cứ thử lại một lần nữa xem.” Cô nói.
Ngay cả Triệu Thư Thụy uống say cũng thấy rén.
Bầu không khí như đông cứng lại trong nháy mắt, một giây sau lại nghe thấy Triệu Thư Hà kêu lên một tiếng “Mẹ”.
Khi mọi người nhìn sang, bà nội đã ngã xuống đất.
Cả làng nhốn nháo, cuối cùng không ai đứng bàng quan xem kịch nữa, tiếng ồn ào không ngừng cho đến khi tiếng xe cấp cứu vang lên rồi biến mất mới dừng lại.
Trên xe cứu thương chỉ có Triệu Đường Diên đi cùng, tay cô lạnh lẽo, nhìn bà nội bất tỉnh mới nhớ ra vừa rồi mình đã làm gì.
Cô suýt chút nữa hủy hoại bản thân vào việc trả thù Triệu Thư Thụy, thậm chí còn dọa bà nội ngất xỉu.
Tết Trung Thu năm nay quả là rối loạn.
Xe cấp cứu chạy thẳng tới bệnh viện gần nhất, tiếng còi xe chói tai thổi bay từng miếng da thịt trên người.
Đây là lần thứ hai Triệu Đường Diên trải qua tình huống như thế này, cô vẫn không thể giữ được lý trí, bàn tay rũ bên cáng không ngừng run rẩy.
Dường như trong trời đất này chỉ còn lại mình cô.
Một mình lay động, rơi vào nơi tối tăm.
**
Chu Trầm nhận được điện thoại của Triệu Đường Diên khi anh đang tham gia một buổi tiệc rượu. Ánh đèn lập lòe và bầu không khí nồng nặc mùi rượu lại làm anh cảm thấy tối nay còn thiếu gì đó.
Mãi cho đến khi trợ lý cầm điện thoại tư nhân của anh tới và báo rằng có một người phụ nữ gọi đến, sau khi không nghe thấy giọng anh đã cúp máy.
Chu Trầm biết là Triệu Đường Diên.
Anh cho rằng rốt cuộc Triệu Đường Diên đã nhớ ra hôm nay là Trung Thu nên gọi tới chúc anh Trung Thu vui vẻ.
Anh lập tức cầm điện thoại rồi rời khỏi tiệc rượu, đi đến một góc yên tĩnh bên ngoài để gọi lại cho cô.
Không có người nhấc máy.
Chu Trầm nhạy bén cảm nhận được điều gì đó khác thường, anh tiếp tục gọi. Lần này, vào lúc tiếng chuông sắp tắt thì có người nghe.
“Chu Trầm…”
Giọng nói ở đầu dây bên kia vừa trầm thấp lại run rẩy.
Mới giữa buổi tiệc mà Chu Trầm đã vội vàng rời đi. Anh bảo trợ lý nhanh chóng lái xe đi thẳng tới bệnh viện ngoài đảo trong tích tắc.
Anh cứ cau mày mãi, đến tận lúc gặp cô thì mới được thả lỏng.
Khi Chu Trầm tới bệnh viện, Triệu Đường Diên đang ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, trên hành lang chỉ có ánh đèn hiu hắt. Cô co ro trên ghế, cơ thể gầy yếu gần như chìm vào trong bóng đêm dày đặc.
Giây phút anh đặt tay lên vai cô, cơ thể cô thậm chí còn khẽ run lên.
Triệu Đường Diên quay đầu lại mới nhìn ra Chu Trầm.
Anh còn mặc lễ phục tham gia buổi tiệc, mái tóc chải chuốt lại hơi rối, không thấy cà vạt đâu, trong đôi mắt đen nhánh đang nhìn cô chứa đầy vẻ lo lắng.
Cô thoáng sững sờ.
Chu Trầm ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cô, một tay anh đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Em đừng sợ, anh đến rồi.”
Cho dù lúc trước hai người suy tính như thế nào thì ít nhất tại thời điểm này, Triệu Đường Diên giống như người sắp chết đuối nắm được sợi dây cứu mạng, túm được trọng tâm, cơ thể được kéo trở lại mặt đất bằng phẳng, chân thực sự chạm vào mặt đất, lúc này mới cảm thấy có chỗ dựa.
Cô khẽ gọi tên anh.
“Chu Trầm.”
Trước nay, Chu Trầm chưa bao giờ thấy cô hồn bay phách lạc như vậy, trái tim run rẩy, anh ngồi xuống bên cạnh và ôm cả người cô vào trong ngực.