Câu trả lời của Nhiếp chính vương, rõ ràng không đủ xuất sắc, ít nhất đối với Yến Tần, ba chữ đó vô cùng khó nghe. “Ta không biết” là sao? Trước đó Nhiếp chính vương quả quyết, nói ra những lời ngon tiếng ngọt vô cùng tuyệt vời. Bây giờ lại nói với y rằng, hắn không biết?
Nếu không biết, vậy tại sao lại nhiệt tình với y như vậy? Chẳng lẽ Nhiếp chính vương chỉ muốn chơi đùa? Vậy hành động như thế thật quá vô sỉ.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Yến Tần tức giận, nhưng lý trí lại kéo y ra khỏi vực sâu của sự giận dữ: Nếu thật sự chỉ là chơi đùa, Nhiếp chính vương không cần thiết phải chủ động hiến thân. Giữa hai người họ, quả thật đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng vì người ở phía dưới là Nhiếp chính vương, xét theo nghĩa nghiêm ngặt, người thiệt thòi là Yến Vu Ca, chứ không phải là y, Yến Tần.
Hơn nữa, sau thời gian dài ở bên nhau, trong lòng y hiểu rõ, Nhiếp chính vương không phải là loại người tùy tiện lừa gạt tình cảm của người khác, và trong tiềm thức, y cũng khẳng định sự hy sinh của Nhiếp chính vương. Giữa y và Nhiếp chính vương, đối phương hẳn là người yêu sâu đậm hơn y.
Y cố gắng kìm nén cơn giận, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Ngươi không biết là thế nào?”
Mặc dù biết bình tĩnh là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, nhưng nghe kỹ, vẫn có thể nghe ra sự khó chịu ẩn giấu trong giọng nói của tiểu hoàng đế.
Yến Vu Ca nhìn khuôn mặt của tiểu hoàng đế, đã không còn nét ngây thơ, dần dần trở nên sắc sảo, nói: “Ta không biết nếu không phải là lý do này, liệu có thích Bệ hạ hay không, cũng không biết nếu Bệ ha không phải người như hiện tại, liệu ta có còn rung động với Bệ hạ hay không. Tình cảm vốn là thứ không thể kiểm soát. Điều ta có thể biết là, nếu tình cảm là thứ có thể kiểm soát, ta sẽ không thích ai cả.”
Khe hở giữa màn rồng chiếu vào vài tia sáng màu cam, mà Nhiếp chính vương lại ở ngay vị trí giao nhau giữa sáng và tối, một nửa tối, một nửa sáng, toàn thân tỏa ra một vẻ đẹp kỳ lạ.
Hắn đưa tay kéo màn rồng ra, để hai người hoàn toàn lộ dưới ánh sáng rực rỡ.
Xung quanh bỗng chốc sáng sủa hơn, Yến Tần cũng có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt và biểu cảm của Nhiếp chính vương. Thần sắc của Yến Vu Ca trông rất phức tạp, vừa vặn thể hiện sự giằng xé trong lòng hắn.
Hắn nắm lấy tay của tiểu hoàng đế, đặt lên ngực mình, mắt không chớp nhìn tiểu hoàng đế, ánh mắt sâu thẳm dường như muốn nhìn thấu tâm can của Yến Tần.
“Mẹ ta, là mỹ nhân số một kinh thành năm xưa, bà rất kiêu ngạo, cười rất đẹp. Nhưng sau đó, bà bắt đầu u sầu phiền muộn, thậm chí vì theo đuổi phụ thân ta, mà đánh mất mạng sống của mình.”
Yến Tần không hiểu tại sao Nhiếp chính vương đột nhiên nhắc đến tuổi thơ của hắn, nhưng y hiểu, đây là Nhiếp chính vương đang bộc bạch tâm tư của mình với y.
Y bình tĩnh, lắng nghe từng lời của Nhiếp chính vương. Mắt cũng không dám chớp, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương nói tiếp: “So với người mẹ hay rơi nước mắt, ta thích hơn người phụ nữ dịu dàng và kiên cường trong ký ức, chính vì tình cảm, khiến bà trở nên yếu đuối, không còn là chính mình, thậm chí đánh mất mạng sống vì nó. Cho nên từ lúc đó, ta cảm thấy, tình cảm là thứ thừa thãi.”
“Suy nghĩ này là do Yến lão tướng quân truyền dạy hay do ngươi tự nghĩ ra?” Yến Tần cũng không có mẹ, không được hưởng trọn vẹn tình thương của tiên đế, nhưng y chưa bao giờ cảm thấy tình cảm là thứ không cần thiết. Trong ký ức của y, Nhiếp chính vương dường như sớm mất cha mẹ, trẻ con không hiểu chuyện, chắc chắn là Yến lão tướng quân sợ cháu trai quá đau buồn vì mất cha mẹ, nên đã dạy hư con trẻ.
“Ông nội chỉ bảo ta, đừng có lòng tốt và thương hại kẻ thù, chỉ vậy thôi.” Yến Vu Ca không định để Yến lão tướng quân gánh tội, “Hơn nữa ông ấy nói đúng, trên chiến trường, vốn dĩ không nên có lòng tốt dư thừa.”
Ngươi thương hại kẻ thù già yếu, phụ nữ trẻ em, nào ngờ giây tiếp theo, chúng có thể dùng con dao tẩm độc đâm ngươi một nhát.
Yến Vu Ca còn nói tiếp: “Không chỉ vậy, thần không niệm tình, cho dù là huynh đệ cùng thần vào sinh ra tử, một khi phản bội, thần sẽ không do dự mà giết chết hắn, tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt nào cho loại người này.”
Hắn không chỉ nói suông, trên chiến trường, hắn thật sự bị những người gọi là huynh đệ phản bội, rồi tự tay hắn xử tử đối phương.
Phong cách làm việc như vậy, chẳng trách Nhiếp chính vương lại để lại danh tiếng sát thần trên chiến trường, Yến Tần liền nhớ lại những lời đồn đại về Nhiếp chính vương trong dân gian, Nhiếp chính vương là chiến thần trăm trận trăm thắng, nhưng bản tính tàn bạo, chưa bao giờ tha cho người già yếu, phụ nữ trẻ em của quân địch.
Tuy đây là sự thật, nhưng vì sự vô tình của Nhiếp chính vương, dân gian còn thần thánh hóa, ma quỷ hóa hình tượng của Nhiếp chính vương, thậm chí có tin đồn Nhiếp chính vương có thể nuốt quỷ, có thể dùng để trấn an trẻ con về đêm.
“Trên chiến trường, không phải ngươi chết thì ta sống, nếu Vương thúc không đủ tàn nhẫn, có lẽ hôm nay ngồi trước mặt cô là người khác.”Nhất tướng công thành vạn cốt khô[1], danh hiệu chiến thần của Nhiếp chính vương, chắc chắn là phải đổi bằng vô số máu xương.
Danh tướng, dù sao cũng phải đánh đổi bằng chính mạng sống của mình, nếu nói đến tàn nhẫn độc ác, thì dưới gầm trời này không ai tàn độc hơn người làm vua. Hổ dữ còn không ăn thịt con, qua bao nhiêu triều đại, vì ngai vàng lạnh lẽo đó, trong hoàng thất, chưa bao giờ thiếu những chuyện huynh đệ tương tàn, giết con diệt cha.
Yến Tần tuy chưa từng động thủ với phụ huynh, nhưng vì lợi ích cá nhân, chẳng phải cũng bỏ mặc bách tính thiên hạ hay sao?
Nghĩ đến kiếp trước của mình, chỉ vì muốn hết sức lật đổ Nhiếp chính vương, y đã hủy hoại cả bá tánh Đại Yến. Bản thân y chết là xong, nhưng sau khi y chết, không còn Yến Vu Ca, lại không còn hoàng đế Đại Yến, chỉ có thể trở thành nước phụ thuộc, nước Tấn nước Tề không phải là hạng hiền lành, bá tánh Đại Yến làm nô lệ nước mất nhà tan sẽ sống cuộc sống như thế nào, y thực sự không dám nghĩ tiếp.
Sắc mặt y nhuốm màu chua chát: “Thật sự muốn nói đến tàn nhẫn, cô mới là người tàn nhẫn nhất thiên hạ.”
Làm hoàng đế chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, quyền lực càng lớn, gánh nặng trên vai càng nặng, y xảy ra chuyện gì, không phải chỉ liên lụy đến một hai mạng người.
Nhìn thấy vẻ mặt ưu tư của tiểu hoàng đế, Yến Vu Ca đưa tay ra, muốn xóa đi nét u buồn trên lông mày của Yến Tần: “Thần chỉ muốn nói, bệnh này, có lẽ là do năm đó trên chiến trường, thần giết quá nhiều người, trời phạt, muốn khiến thần cô độc suốt đời. May mắn là thần vốn dĩ bạc tình bạc nghĩa, cho dù cô độc suốt đời cũng chẳng sao.”
Yến Tần há miệng, định nói gì, nhưng bị lời của Nhiếp chính vương cắt ngang.
“Trước kia Bệ hạ hỏi thần, nếu thần không có bệnh, liệu có rung động với Bệ hạ hay không, thần trả lời không biết, bởi vì, trên đời này chưa bao giờ có chuyện nếu như.”
Nhiếp chính vương không thích giả định, vì điều đó hoàn toàn lãng phí thời gian và công sức, hơn nữa còn có thể khiến bản thân rơi vào bế tắc. Hắn tiếp tục nói: “Thực ra lúc ban đầu, ta quả thật không có ý nghĩ gì khác đối với Bệ hạ, cho nên ta không biết, tại sao lại thích Bệ hạ. Cũng không biết, từ khi nào, trong mắt ta chỉ còn Bệ hạ. Ta cũng không biết, tình cảm thừa thãi trước kia, khi nào trở thành thứ quý giá nhất trong lòng ta, càng không biết, nếu Bệ hạ đoạn tuyệt tình cảm với ta, ta sẽ trở thành người như thế nào.”
Hắn kể với tiểu hoàng đế về quá khứ của mình, không phải là muốn lấy đó để giành sự đồng cảm của tiểu hoàng đế: “Ta nói nhiều như vậy, thực ra là muốn nói với Bệ hạ một chuyện. Thần là người bạc tình bạc nghĩa, nhưng cũng cố chấp, nắm lấy thứ gì, cả đời này sẽ không buông tay. Bệ hạ rất không may, bị người như ta thích. Ta chỉ biết, một khi Bệ hạ đã đáp ứng tình cảm này, cho dù ta có bệnh, cả đời này, ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến người khác.”
Dù sao hắn cũng là người, làm sao có thể không có chút lòng tốt và tình cảm mềm yếu, chỉ là tình cảm này hắn đều dành hết cho tiểu hoàng đế, càng không thể sinh ra lòng thương hại với người khác. Tiểu hoàng đế đã muốn nói rõ ràng, hắn sẽ rõ ràng với đối phương.
Cuộc nói chuyện này, trong lòng hắn, đã sớm lên kế hoạch. Hắn phanh nát vết thương của mình, bộc lộ tình cảm chân thật, một khi đã nói ra, sẽ chặn hết đường lui của tiểu hoàng đế. Hắn thừa nhận, việc làm này quả thật là đê tiện vô sỉ, nhưng cho dù là đê tiện vô sỉ, hắn cũng phải trói chặt vào cây cổ thụ Yến Tần.
Ánh mắt hắn sáng rực, rực rỡ hơn cả sao sáng giữa đêm tối. Tình cảm nồng cháy như nham thạch trong mắt Nhiếp chính vương, gần như khiến Yến Tần không dám nhìn thẳng.
Y và Nhiếp chính vương nhìn nhau rất lâu, cuối cùng thở dài: “Vương thúc thực sự quá gian xảo.”
Lời của Nhiếp chính vương, gần như đã chặn hết mọi đường lui của y. Y hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, y lấy danh nghĩa vì giang sơn xã tắc Đại Yến, sinh hạ người kế thừa cho Đại Yến với những người phụ nữ khác, Nhiếp chính vương có thể sẽ giết chết cả mẹ con họ cùng với y.
Y cân nhắc một lúc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nhiếp chính vương, cũng nói: “Vương thúc nói nhiều như vậy, bây giờ đến lượt ta.”
Y nhớ lại ba kiếp: “Ta từng nói với Vương thúc, ta không muốn làm hoàng đế, đó không phải là nói dối, mà là lời thật lòng của ta.”
So với việc làm hoàng đế, y hy vọng mình có thể làm một vương gia nhàn nhã: “Nhưng đúng như Vương thúc nói, trên đời này không có nếu như, ta đã làm hoàng đế, thì phải gánh vác trách nhiệm của một hoàng đế. Nhưng ngươi, với tư cách là Nhiếp chính vương, không thật lòng phụ tá cô, một vị quốc quân, ngươi khinh thường cô, coi thường cô, cho rằng cô là kẻ ngốc.”
Nhiếp chính vương muốn nói, nhưng lời nói bị ngón tay của tiểu hoàng đế đặt lên môi ngăn lại: “Ngươi đừng vội đưa ra ý kiến của mình, nghe cô nói hết.”
“Ngươi không thích cô, cô cũng không thích ngươi.” Ba kiếp qua, y chưa bao giờ có ý nghĩ gì với Nhiếp chính vương.
“Vương thúc nói, không biết từ khi nào thích cô, vậy cô nói cho ngươi biết, từ sau sinh thần của cô, thái độ của ngươi đối với ta đã thay đổi. Có lẽ từ lúc đó, ánh mắt của ngươi luôn không kiềm chế được mà dõi theo cô, đi theo cô. Đừng hỏi cô tại sao biết, bởi vì khi ngươi nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng đang nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Lúc ban đầu, y hoàn toàn không nghĩ rằng sự chú ý của Nhiếp chính vương là vì tình cảm đặc biệt, y còn tưởng rằng Nhiếp chính vương nghi ngờ y nhiều hơn, hoặc đang âm mưu cướp đoạt ngôi vị của y.
Yến Tần tiếp tục nói: “Sau đó, cô hiểu được tình cảm của ngươi, cô thử ngươi, và phản ứng của ngươi đã nói cho cô biết, đúng như cô nghĩ, ngươi đã có những ý nghĩ không nên có với cô.”
Y dù sao cũng là người trải qua ba kiếp, Nhiếp chính vương dù giỏi giang, nhưng trong tình cảm lại là tờ giấy trắng. Với tư cách là người đi trước, đương nhiên y không thể không hiểu ánh mắt của Nhiếp chính vương dán chặt vào người mình mang ý nghĩa gì.
“Giống như ngươi nói, tình cảm này là thừa thãi. Cô không muốn ngươi thích cô, đặc biệt là khi ngươi là thần tử của cô, lại nắm giữ nhiều quyền lực hơn cô. Với tư cách là quân vương thiên hạ, là một người đàn ông, cô không cần tình cảm dư thừa này.”
Hơi thở của Nhiếp chính vương nghẹn lại, lại nghe tiểu hoàng đế dùng giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói: “Ban đầu cô nghĩ vậy, nhưng ngươi lại nhất định phải đến gần, ngày nào cũng dùng ánh mắt đó nhìn cô, ngày nào cũng lảng vảng trước mặt cô, ngày nào cũng thử thách giới hạn của cô, thậm chí…”
Y dừng lại một chút, lại nghĩ đến khoảng thời gian mình mất trí nhớ: “Thậm chí khi cô rơi xuống nước mất trí nhớ, còn lừa cô và ngươi đã có quan hệ, cứng rắn nấu gạo thành cơm.”
Giọng nói của Yến Tần mang theo vài phần tố cáo: “Ngươi quả thật không phải là thứ tốt đẹp gì, chuyên quyền bạo ngược, lòng ghen tuông mạnh mẽ, động một chút là ngâm mình trong thùng giấm, cả một tên giấm chua chuyển thế, ngươi máu lạnh tàn bạo, bất kính với quân vương, thất tín đổi ý…”
Sắc mặt của Nhiếp chính vương càng lúc càng khó coi, lại nghe tiểu hoàng đế nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng, dù ngươi tệ hại như vậy, hoàn toàn không phù hợp để làm hoàng hậu của cô, cô vẫn thích ngươi.”
Kiếp trước, y cực kỳ ghét Yến Vu Ca, kiếp thứ hai Yến Vu Ca chết, y cũng không thích Yến Vu Ca, nhưng kiếp thứ ba, y lại thích Yến Vu Ca.
Đúng vậy, y thích Yến Vu Ca, nếu không thích, y sẽ không biết rõ đối phương là người như thế nào, mà vẫn thuận nước đẩy thuyền, đáp ứng tình cảm của đối phương, cũng không thể trao vị trí hoàng hậu mà y giữ lại, hứa hẹn với Yến Vu Ca.
“Cô là huyết mạch duy nhất còn sót lại của hoàng thất Đại Yến, vốn dĩ không nên thích một người đàn ông. Cho dù thích đàn ông, cũng không nên thích ngươi, một Nhiếp chính vương.” Nhiếp chính vương là người như thế nào, trên đời này không ai hiểu rõ hơn y. Gắn bó với loại người này, có lẽ cả đời y sẽ tuyệt tự.
Giang sơn Đại Yến cần được nối dõi, nhưng vì lợi ích cá nhân, y vẫn đồng ý với Nhiếp chính vương. Đối phương cảm nhận được sự rút lui, sự né tránh của y, không phải là ảo giác.
Y quả thật đang né tránh, đang phủ nhận, nhưng không phải là né tránh Yến Vu Ca, mà là né tránh tình cảm của mình.
“Ngươi không biết từ khi nào thích cô, cô cũng không biết từ khi nào thích ngươi. Vua không nói dối, cô đã đồng ý với ngươi, cả đời này sẽ không hối hận, cho nên những chuyện tệ hại mà ngươi nói, sẽ không bao giờ xảy ra.”
Y nhìn Yến Vu Ca: “Hôm nay Vương thúc đã nói cho cô biết một bí mật, vậy để đáp lại, cô có vài lời muốn nói với ngươi đã giữ trong lòng rất lâu.”
Nhiếp chính vương nhìn tiểu hoàng đế, nhẹ nhàng hỏi: “Bệ hạ muốn nói gì với thần?”
“Yến Vu Ca, ngươi nguyện ý làm hoàng hậu của cô, cùng cô, Yến Tần, bạc đầu giai lão, không để cô làm kẻ cô độc? Không phải với tư cách là em gái của Yến Vu Ca, mà là Nhiếp chính vương Đại Yến, chính là Yến Vu Ca.”
Yến Tần nhìn chằm chằm vào Nhiếp chính vương, lông mi không hề run rẩy, y nghe thấy mình hỏi như vậy: “Ngươi nguyện ý không?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đã chỉnh sửa rồi, mình đi lì xì đây, nghèo rớt mồng tơi, sau này không bao giờ cài chống trộm nữa =A=[1] (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.”