Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 117



Lời của Yến Tần vẫn còn văng vẳng bên tai, Yến Vu Ca vẫn chưa thể tin vào tai mình, hắn nhìn tiểu hoàng đế: “Ngươi có thể lặp lại câu nói vừa rồi không? Ta nghe không rõ.”

Nhiếp chính vương lúc nãy chẳng thèm chớp mắt, giờ lại nói khong nghe thấy, đúng là tên nói dối, “Không nghe thấy thì thôi, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.”

Nhiếp chính vương vội nói: “Không không không, ta vừa rồi hình như nghe thấy gì đó, ta nguyện ý!”

Hắn nhìn tiểu hoàng đế, ánh mắt lấp lánh niềm vui,  rồi lại nhớ đến lời hoàng đế vừa nói, không kìm chế được tâm trạng phấn khởi, bỗng nhiên bật cười lớn, khiến những cung nữ hầu hạ bên ngoài giật mình.

“Được rồi, giờ không sớm nữa, chúng ta ngủ đi.” Nỗi lo lắng đè nặng trong lòng được giải tỏa, Yến Tần cảm thấy toàn thân thư giãn.

Y vốn dĩ ngủ sớm, hôm nay thức khuya nửa đêm, cố gắng chống đỡ đến giờ này, trước đó hoàn toàn dựa vào sự phấn khích duy trì, tâm trí vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến như thủy triều, Yến Tần ngáp một cái, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi, “Ngày mai còn phải lên chầu sớm…”

Nói rồi, giọng y càng lúc càng nhỏ dần, không hề phòng bị mà ngã xuống giường, ngủ thiếp đi.

Cũng thức khuya nửa đêm, trái ngược với tiểu hoàng đế, lúc này Yến Vu Ca hoàn toàn hưng phấn đến nỗi không ngủ được, hắn nhìn tiểu hoàng đế, ước gì có thể cởi bỏ quần áo của người, ngủ say sưa vài lần, lại rất muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét, hoặc chạy ra ngoài, chạy vài vòng quanh hoàng cung, để giải tỏa năng lượng trong cơ thể.

Nhưng nếu ra ngoài, sẽ không thể nhìn thấy Yến Tần, hắn hơi tiếc. Tiểu hoàng đế trông mệt mỏi như vậy, hắn cũng không nỡ đánh thức người, cuối cùng hắn vẫn quyết định ở lại trên giường rồng, không ngừng nhìn chằm chằm vào tiểu hoàng đế, không ngủ được, liền hôn người ta vài cái thật mạnh, để lại một dấu đỏ trên mặt đối phương, mới chịu buông tha cho khuôn mặt quý giá của tiểu hoàng đế.

Ngày hôm sau, khi Yến Tần tỉnh dậy, y cảm thấy một ánh mắt đang chong chong vào khuôn mặt mình, y đưa tay dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trẻ trung của Nhiếp chính vương.

Mỗi khi đến giờ lên chầu sớm, Thường Tiếu sẽ đứng ngoài gọi y dậy, y vẫn chưa nghe thấy tiếng gọi của Thường Tiếu, chứng tỏ bây giờ chưa đến giờ Mão.

Y không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, nhưng cảm giác đã qua hai canh giờ, y vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi: “Vương thúc, ngươi chưa ngủ sao?”

“Không ngủ được.”

Giọng nói của Nhiếp chính vương vừa dứt, tiếng của Thường Tiếu liền vang lên ở ngoài: “Lý minh tức khởi, vạn cơ đợi lý, cần chính ái dân, sự tất cung thân!”

Giọng nói hơi the thé của Thường Tiếu vang lên lặp đi lặp lại ở bên ngoài, cho đến khi trong màn rồng của Yến Tần truyền ra tiếng động, thì tiếng nói mới dừng lại.

Không còn cách nào, dù có ngủ đủ hay không, cũng không thể bỏ lỡ buổi chầu sớm, Yến Tần ngáp một cái, vốn định mặc quần áo dưới sự hầu hạ của các cung nữ, nhưng Nhiếp chính vương lại thì thầm vào tai y vài câu, y đành phải ở lại trong màn rồng, đợi đến khi các cung nữ nối đuôi nhau vào cung điện, mới lên tiếng: “Các ngươi lui xuống đi, cô tự mình làm là được.”

Hầu hạ hoàng đế rửa mặt, mặc quần áo, là trách nhiệm của các cung nữ, nhưng thiên tử đã lên tiếng, bọn họ cũng không tiện ở lại lâu, lần lượt nối đuôi nhau lui xuống như dòng nước.

Khi trong điện lại trở nên trống trải, một bàn tay thon dài như ngọc liền từ trong màn rồng thò ra, lấy bộ quần áo đã được gấp gọn đặt trên mép giường.

Áo mão của thiên tử lên chầu rất phức tạp, mặc không hề dễ, vì không có cung nữ hầu hạ, Yến Tần dưới sự “giúp đỡ” của Nhiếp chính vương, thường ngày chỉ mất một khắc là có thể mặc xong, giờ lại phải mất gần nửa canh giờ.

Khi rửa mặt, y nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước, có vẻ hơi không ổn, sau khi rửa mặt xong, đi vòng sang gương thủy tinh sau bình phong. Gương phản chiếu lại khuôn mặt của y vô cùng rõ nét.

Yến Tần hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, trong gương, trên má phải của y, có một dấu ấn màu đỏ rất rõ ràng, đặc biệt là màu sắc, nhìn một cái là biết không phải là vết ấn do khuỷu tay hoặc những thứ tương tự tạo ra.

Hèn gì nửa đêm qua, y mơ màng tỉnh dậy, luôn cảm thấy như có con muỗi lớn đang hút máu y. Nhiếp chính vương cũng thật là, không hề để ý đến hình tượng, Yến Tần liếc Nhiếp chính vương đang đứng bên cạnh, đành phải gọi Thường Tiếu vào.

Thường Tiếu được gọi vào, vừa nhìn thấy Nhiếp chính vương đang đứng cạnh tiểu hoàng đế, hắn liền cúi đầu, cung kính đứng: “Bệ hạ có gì dặn dò?”

“Ngươi lấy hộp phấn che khuyết điểm mà ngươi thường dùng, đưa cho ta một hộp.”

Dấu ấn này quá rõ ràng, nếu cứ để như vậy mà lên chầu sớm, các triều thần nhìn thấy, không biết họ sẽ bàn tán sau lưng y như thế nào.

Lần này bôi phấn che khuyết điểm, Yến Tần nhất quyết không cho Nhiếp chính vương giúp, nếu không, không biết bao giờ mới có thể đi lên chầu sớm.

Vì tốn quá nhiều thời gian, Yến Tần thậm chí còn không thể ngồi yên ăn sáng, y từ bỏ việc ngồi đó nhâm nhi một bát cháo kê, chỉ kẹp hai cái bánh hấp, lại nhét thêm một chiếc bánh mỏng, ăn trên kiệu.

Khi y ăn, Nhiếp chính vương không ăn, chỉ đứng đó nhìn y, như thể nhìn không đủ vậy.

Yến Tần không để ý đến hắn, chỉ cố gắng nhét đồ ăn vào miệng: Buổi chầu sớm sẽ tốn khá nhiều thời gian, nếu như trong lúc chầu sớm, bụng y kêu ục ục, thì sẽ mất mặt lắm.

Từ cung điện của hoàng đế đến điện Thái Hòa là một đoạn đường không ngắn, Yến Tần ngồi vững rồi, lấy chiếc bánh mỏng đã chuẩn bị trước, nhét từng miếng vào miệng.

Vốn dĩ buổi sáng, y không thích ăn đồ khô như vậy, nhưng ai bảo y gấp, đồ ăn lỏnglại không tiện mang theo, chỉ có thể ăn bánh mỏng hoặc những thứ tương tự để lót dạ.

Y ăn một lúc, trên kiệu liền vang lên tiếng kêu ục ục, còn càng lúc càng to. Tiếng kêu phát ra từ bên cạnh y, bản thân y đang ăn, căn bản không đói, vậy tiếng kêu chắc chắn không phải của y.

Ánh mắt của Yến Tần di chuyển đến bụng của Nhiếp chính vương, quả nhiên, nó lại phát ra tiếng “ọc~” vang lên.

Yến Tần gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tiếp theo, y và Nhiếp chính vương cùng lên chầu sớm, kết quả là bụng của Nhiếp chính vương lại kêu ục ục trên đài cao, các triều thần lại không dám ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào họ.

Dù sao trong lòng các triều thần, Nhiếp chính vương luôn anh minh thần võ, không ăn đồ bình thường. Nhiếp chính vương làm sao có thể đói bụng chứ, chắc chắn là tiểu hoàng đế ăn phàm tục như y, rồi lại phải gánh tội thay Nhiếp chính vương.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, sắc mặt của Yến Tần đen đi một nửa, vậy y ăn vất vả như vậy, chẳng khác nào ăn cho vui. Y nhìn chiếc bánh mỏng đã bị mình gặm một nửa, đưa phần chưa cắn vào miệng của Nhiếp chính vương: “Mau ăn vài miếng.”

Bánh ngoài hơi khô ra, không có vấn đề gì khác.

“Ta không đói, Bệ hạ ăn đi.” Nhiếp chính vương nói vậy, nhưng yết hầu lại khong tự chủ được mà di chuyển lên xuống vì mùi thơm hấp dẫn của thức ăn.

Yến Tần rất muốn lườm Nhiếp chính vương, đây không phải là nạn đói, họ không có gì để ăn, còn phải nhường đi nhường lại: “Ngươi không đói, vậy là bụng quỷ đang kêu rồi, lớn như vậy, còn phải để ta xe từng miếng đút cho ngươi ăn à?”

Tiểu hoàng đế đã nói đến mức này, không ăn nữa thì có vẻ không hợp lý, Nhiếp chính vương cúi đầu, cắn một miếng ở phía bên kia.

Hai người mỗi người một miếng, chiếc bánh mỏng không quá lớn chỉ còn lại một miếng cuối cùng, Yến Tần nhìn chiếc bánh bị hai người cắn ra hai lỗ, do dự một lúc, rồi nhét vào miệng Nhiếp chính vương.

Ai bảo Nhiếp chính vương không tự ăn, lại nhất định phải chia bánh của y ăn, đáng đời phải ăn nước bọt của y.

Làm xong việc này, y vỗ tay, bảo Thường Tiếu lấy khăn tay sạch chưa từng dùng, lau vết bẩn trên miệng, gạt bỏ vụn bánh trên tay, rồi kéo rèm kiệu lên, để mùi thơm của dầu hành bên cạnh bay ra ngoài.

Dù bên cạnh y chỉ có Nhiếp chính vương, các triều thần căn bản không thể ngửi thấy mùi của y từ xa như vậy, nhưng trên người có mùi, y cảm thấy không thoải mái.

Vốn dĩ bệnh sạch sẽ của Yến Tần không nghiêm trọng, có lẽ là vì ở bên Nhiếp chính vương lâu, nên bị đối phương lây.

Khi đến trước điện Thái Hòa, kiệu chở tiểu hoàng đế và Nhiếp chính vương dừng lại.

Dù tối qua đã nói rõ ràng phần lớn mọi chuyện, nhưng việc bố trí những chuyện đó như thế nào, có nên công khai với các triều thần hay không, phải bàn bạc sau, vì chưa nói, hai người vẫn mặc định duy trì hiện trạng – trước mặt các triều thần, sẽ không biểu hiện quá thân mật.

Nhiếp chính vương xuống kiệu trước, Yến Tần theo sát phía sau cũng nhô nửa người ra.

Khi Nhiếp chính vương định bước ra ngoài, Yến Tần gọi lại: “Đợi chút.”

Yến Vu Ca quay đầu lại, liền thấy tiểu hoàng đế đứng trên xe, rồi cúi người xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chà chà mép môi của hắn.

Ánh mắt của Yến Tần tập trung và sáng ngời, khi cúi người nhìn mình như vậy, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Nhìn vào mắt đối phương, Yến Vu Ca nhất thời quên mất mình đang ở đâu, đợi đến khi tiểu hoàng đế thu tay lại, nói “Được rồi”, hắn mới sực tỉnh.

Lau sạch hạt vừng trên mép môi của Nhiếp chính vương, Yến Tần mới đứng thẳng người, nhảy xuống kiệu.

Nhiếp chính vương nghiêm nghị lại có hạt vừng dính trên môi trông rất buồn cười, các triều thần nhìn thấy, chắc chắn sẽ bật cười, triều đình sẽ hỗn loạn. Ừm, vì buổi chầu sớm mà nghĩ, Nhiếp chính vương như vậy, tốt nhất là để một mình y xem thôi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Nhiếp chính vương: Bệ hạ thật đáng yêu.

Yến nhát gan: Xin hãy dùng từ “tuấn tú” để miêu tả cô.

Nhiếp chính vương: Bệ hạ tuấn tú chết đi được.

Cảm ơn các bạn đã đóng góp một phần vào quỹ nuôi vợ của Yến nhát gan~