Quyết định xong, Yến Tần cố tình tiết lộ muốn tìm nữ nhân của mình, sau khi tin tức này truyền đi, qua mấy ngày lên triều sớm, có người vội đề xuất muốn lấp đầy hậu cung cho hoàng đế.
Tuy rằng tiểu hoàng đế không chút uy nghiêm, nhưng dù sao y cũng là huyết mạch hoàng gia chính tông, nếu nữ nhi nhà thế gia bọn hắn có thể hạ sinh hoàng tự, đến lúc đó cứ đánh cược một lần, vậy vinh hoa phú quý không chỉ ở ngay trước mặt sao.
Đương nhiên Yến Tân khôgn định nhét nữ nhân bên cạnh mình, nhưng y không hề có ý định giải thích sự hiểu lầm này, chỉ hơi do dự nói, “Phụ hoàng vừa mới về cõi tiên chưa được một tháng…” Y cố ý nói một nửa, đám người tinh ý phía dưới đều biết ý của y. Đơn giản là quan tài tiên hoàng mới vào hoàng lăng được vài ngày, nếu tuyển tú, tiểu hoàng e người trong thiên hạ nói y bất hiếu.
Lễ nghi tuyển tú vốn dĩ rườm ra, từ khâu tuyển chọn tú nữ vào cung đến khi nhập cung tốn không dưới nửa năm. Tronng lúc đó tiểu hoàng đế đang trong tang chế, không gần nữ sắc, không làm lễ Đôn Luân[1], ngày ngày đến Tử Cung hầu, xem như hợp với pháp thủ hiếu.
Tuy các đại thần nung nấu ý đưa con cháu gái mình vào cung, nhưng họ cũng không vội vàng. Mục đích chính là thúc đẩy việc tuyển tú, đưa nó vào chương trình nghị sự.
Yến Tần im lặng nghe các đại thần khua môi múa mép, đợi họ nói xong mới nghiêng mặt sang hỏi ý kiến Nhiếp chính vương:
“Nhiếp chính vương thúc thấy thế nào?”
Yến Vu Ca hiển nhiên không ngờ tiểu hoàng đế còn hỏi hắn cả chuyện này, hắn khẽ nhíu mày nói: “Thần không có ý kiến gì, bệ hạ vui là được.”
Dù là Nhiếp chính vương, cùng dòng họ với Yến Tần, nhưng tước vị này do Thái Tổ hoàng đế ban tặng cho tổ tiên Yến Vu Ca vì chiến công hiển hách. Yến gia vốn trung quân ái quốc, nay chỉ còn lại Yến Vu Ca, không có tỷ muội để gả cho hoàng đế, nên hắn chẳng có ý kiến gì về việc này.
Các đại thần tưởng chừng Nhiếp chính vương khó tính, thở phào nhẹ nhõm. Yến Tần nhân cơ hội kết thúc: “Vương thúc cũng đồng ý, vậy giao cho Lễ bộ và Hộ bộ cùng lo liệu. Chư vị ái khanh còn chuyện gì quan trọng tấu trình không?”
Tan triều, hoàng đế đi trước, tiếp theo là Nhiếp chính vương bên cạnh. Khi Yến Vu Ca tỏa ra khí lạnh rời đi, các đại thần mới bắt đầu bàn tán xôn xao về việc hoàng đế nạp phi.
Không còn cách nào khác, họ e dè quyền lực và thủ đoạn của Nhiếp chính vương. Dù muốn giao hảo, nhưng khi đến gần, họ lại cảm thấy rờn rợn từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, sợ chọc giận hắn. Nhỡ chọc giận Nhiếp chính vương thì cái được chả bõ, còn không bằng cách xa một chút, nâng Nhiếp chính vương lên cao, biểu lộ sự kính sợ và trung thành của mình.
Đám quan lại run sợ trước Yến Vu Ca, dĩ nhiên không thể sánh bằng những thuộc hạ của hắn, những quân sư mưu tướng từng cùng hắn vào sinh ra tử nơi chiến trường. Họ kề vai sát cánh chiến đấu, cùng nhau hứng chịu tên bay chảy máu, dám đứng trước mặt hắn nói nhiều hơn người kahsc một chút.
Uy Mãnh đại tướng quân Trần Nghĩa, một trong số ít người có thể thoải mái trò chuyện với Yến Vu Ca, chính là ví dụ điển hình. Khi Trần Nghĩa mang theo vò rượu ngon đến phủ Nhiếp Chính vương, Yến Vu Ca đang miệt mài luyện tập bắn cung trong sân.
Hoàng hôn buông xuống, lại ngày vào tiết cuối thu mát mẻ. Gió chạng vạng lồng lộng khẽ lay động tay áo màu đen phồng lên của thanh niên, cũng khiến những chiếc bia ngắm treo lơ lửng đung đưa.
Đôi mắt đen láy của thanh niên liếc nhìn bia ngắm nghiêng ngả, rồi rút ba mũi tên trúc tinh tế từ ống tên sau lưng. Hắn giương cung, ba mũi tên như tia chớp xé gió lao đi, găm chính xác vào hồng tâm bia ngắm di động.
“Hay lắm!” Trần Nghĩa ở phái sau thanh niên vỗ tay đến đỏ bằng, hắn vui cười hớn hở nói,. “Tiễn pháp của tướng quân quả nhiên càng ngày càng tinh tiến! Trên chiến trường, dù là người khỏe nhất cũng khó thoát khỏi mũi tên của ngài.”
Là bộ hạ cũ của Yến Vu Ca, đã theo hắn chinh chiến suốt năm sáu năm, Trần Nghĩa vẫn quen gọi hắn là “tướng quân” hơn là Vương gia.
Nghe giọng nói quen thuộc, Yến Vu Ca quay lại, khuôn mặt thường lạnh lùng thoáng lên vài ý cười hiền hòa.
Trần Nghĩa đặt vò rượu lên bàn để binh khí, cất tiếng sang sảng: “Mười năm trước, thuộc hạ chôn một vò Nữ Nhi Hồng ngon tuyệt trong sân. Vừa trở về, liền mang đến đây để cùng tướng quân thưởng thức. Mong ngài đừng trách ta quá đột ngột.”
Trần Nghĩa vốn tính tình thẳng thắn, cộc cằn, nên lời nói cũng chẳng hoa mỹ. Yến Vu Ca chỉ lắc đầu, tỏ ý không để bụng.
Cười vang vài tiếng, Trần Nghĩa xé niêm phong vò rượu, ngửa cổ uống ừng ực. Uống đến thỏa mãn, hắn lại cảm khái: “Kinh thành quả nhiên sung túc hơn biên quan nhiều. Nhớ năm xưa ở biên ải, chúng ta chỉ có thể uống rượu bằng dao, mùa đông lạnh buốt…”
Yến Vu Ca không tiếp lời, chỉ nóii với hạ nhân bên cạnh: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Hắn hiểu rõ, Trần Nghĩa hôm nay đến đây không chỉ để mời mình uống rượu hay ôn chuyện.
Là một người thẳng tính, Trần Nghĩa khó lòng giấu diếm tâm tư. Vất vả lắm mới đợi đến khi trong sân luyện võ chỉ còn hai người họ, cuối cùng mới nhịn không nổi, mượn rượu, quỳ xuống trước mặt thanh niên, “Tiểu chủ tử, chúng ta mưu phản đi!”
Trước lời nói động trời của bộ hạ cũ, Yến Vu Ca chỉ khẽ giật mình. Hắn không đỡ Trần Nghĩa dậy, cũng không tỏ ra tức giận, mà chỉ bình tĩnh hỏi: “Vì sao ngươi lại có ý nghĩ này?”
Lời hỏi của hắn khiến Trần Nghĩa nghẹn ngào: “Yến gia nhiều đời là trung thần, lão gia tử Yến gia và phụ thân ngài đều hy sinh trên chiến trường. Ngài hiện là nhiếp chính vương, tuy bề ngoài vinh hiển, nhưng khi tiểu hoàng đế trưởng thành, ắt hẳn sẽ tìm cách hãm hại ngài.”
Năm đó, hắn từng là bộ hạ của Yến lão gia tử, sau đó trở thành phó tướng của Yến Vu Ca. Cha của Yến Vu Ca cũng vì quân Yến gia bị hoàng đế nghi kỵ mà qua đời sớm, chỉ để lại Yến Vu Ca mồ côi.
Mẫu thân Yến Vu Ca là một người xinh đẹp nhưng nhu nhược, vì không chịu nổi đả kích, đã sớm từ biệt nhân gian, chỉ để lại Yến Vu Ca và Yến lão gia tử nương tựa lẫn nhau. May thay, Yến Vu Ca là một người cực kỳ xuất chúng, trò giỏi hơn thầy, tuổi trẻ đã lập được chiến công hiển hách.
Nhớ lại giọng nói và nụ cười của lão gia tử, cổ họng Trần Nghĩa nghèn nghẹn: “Thắng làm vua, thua làm giặc, ngài không làm gì, chờ tiểu hoàng đế trưởng thành, sợ là cũng muốn quy cho ngài thành phản tặc, thay vì như thế, còn không bằng cứ ra tay trước.
Hắn khong trủ chương hành động thô bạo đưa Yến Vu Ca lên ngồi. Danh tiếng loạn thần tặc tử chẳng hay ho gì, e rằng Yến lão gia tử biết được sẽ tức giận đến mức bò ra khỏi quan tài, quất cho cháu trai và bộ hạ cũ một trận.
Giọng Yến Vu Ca vẫn bình thản đến mức kỳ lạ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Trần Nghĩa, hỏi: “Hôm nay ai bảo ngươi đến nói những lời này với ta?”
Trần Nghĩa há hốc miệng, không dám nhìn thẳng vào mắt thanh niên. Hắn theo bản năng nói dối: “Không ai cả, ta chỉ lo lắng cho ngài.”
Tuy Trần Nghĩa lớn tuổi hơn Yến Vu Ca, nhưng trước mặt Yến Vu Ca, hắn không dám làm ra vẻ người lớn.
Yến Vu Ca không vạch trần lời nói dối của hắn: “Rượu ngươi mang về đi, bản vương coi như ngươi hôm nay chưa từng đến quý phủ.” Hắn thực sự không hứng thú với việc tạo phản.
Tuy nhiên, hắn sẽ không nói lời này với Trần Nghĩa, vì hắn không đủ tin tưởng Trần Nghĩa và cũng không cần thiết.
Trần Nghĩa tuy là một tên đàn ông thô lỗ, nhưng vẫn có chút tinh tế. Hắn nhanh chóng nhận ra Yến Vu Ca dùng từ “Bản vương” thay vì “Ta”, đủ hiểu rõ lập trường và thái độ của hắn.
Cổ họng Trần Nghĩa nghẹn lại, nhưng nghĩ đến tình cảm xưa, hắn liều lĩnh hỏi một câu cuối cùng: “Ngài thật sự không suy nghĩ lại chút nào sao?”
Yến Vu Ca không trả lời, chỉ nở một nụ cười có thể nói là “gió xuân phá băng” với Trần Nghĩa.
Một khắc đồng hồ sau, Trần Nghĩa, mang theo bình rượu đã uống nửa, bước ra khỏi cổng phủ Nhiếp Chính Vương. Hắn lên xe ngựa, những người bên trong nhao nhao hỏi: “Vương gia nói thế nào?”
Trần Nghĩa còn đang trong trạng thái hoảng hốt, một tên thô kệch khác vỗ vai hắn: “Trần Nghĩa, hỏi ngươi đấy, miệng đâu!”
Người sau nhăn mày: “Ta nói này, Trần Nghĩa, ngươi như đàn bà vậy, không phải lúc ra vẫnn ổn à, sao lại sợ thành như vậy?”
Trần Nghĩa mặt mày ủ rũ: “Vừa rồi, vừa rồi tiểu chủ tử cười với ta, cười vô cùng đẹp.”
Lần này, tất cả mọi người trong xe ngựa đều hít một hơi khí lạnh.
Yến Vu Ca có nhan sắc như đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành, da dẻ mịn màng. Khi hắn mới vào quân doanh, dù luôn cẩn trọng, vẫn bị một số quân du côn vô ý trêu chọc.
Đương nhiên, những quân du côn kia bị giáo huấn thảm hại, khiến không ai trong quân dám trêu chọc Yến Vu Ca nữa. Điều đáng nói là đây là lần đầu tiên Yến Vu Ca cười trong mười sáu năm.
Đối mặt với ba vạn đại quân Ngõa Lặc, Yến Vu Ca cùng một vạn quân sĩ của mình không hề nao núng, quân địch thấy Yến Vu Ca đẹp, nói rất nhieiefu lời khiếm nhá. Lúc ấy bọn họ đều tức giận chửi tục, mà người trong cuộc Yến Vu Ca lại nở nụ cười.
Nụ cười của vị mỹ nhân lạnh lùng như băng mang sức sát thương mười phần. Mà cái tên tướng Ngõa Lặc kia là tên hóa sức, nhìn đăm đăm, còn chưa kịp nói lười nào đã ngã ngựa, đầu lìa khỏii cổ. Trên cổ hắn còn cắm một thanh chủy thủ sáng loáng.
Cách xa như vậy, Yến Vu Ca ném chủy thủ chính xác đến mức khó tin. Quân địch hoảng loạn, Yến Vu Ca cùng binh sĩ thừa thắng xông lên, giành chiến thắng vang dội trong trận chiến lấy ít địch nhiều này.
Sau đó, thủ lĩnh quân địch vì chọc Yến Vu Ca cười mà phải bỏ mạng, thi thể còn bị kéo về bêu riếu, cuối cùng bị chặt cho chó ăn. Bắt đầu từ lúc đó, bọn họ nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng chọc tiểu tướng quân giận, nhất là đừng để hắn cười.
Tỉ mỉ đếm lại những lần Yến Vu Ca cười, họ phát hiện ra rằng, những kẻ chọc hắn cười năm xưa đều có chung kết cục: mộ cao ba trượng, làm hắn cười đẹp nhất, mộ còn không có mà chôn.
Trong xe ngựa, sau một hồi im lặng, cuối cùng cũng có người an ủi Trần Nghĩa: “Ngươi không cần quá lo lắng, chẳng phải vẫn đi ra được đó sao. Dù sao chúng ta đã theo hắn nhiều năm, tiểu chủ tử sẽ không làm gì ngươi. Hắn nở nụ cười ắt hẳn sẽ có người xui xẻo, nhưng người xui xẻo đó không nhất thiết là ngươi.”
Trần Nghĩa:…hắn cảm thấy lời đối phương nói không tí muối.
Bên Nhiếp Chính vương phủ hoàn toàn không biết gì về âm mưu của hoàng đế Yến Tần. Thế lực của y hiện tại còn quá yếu,, đừng nói là cài người bên cạnh Nhiếp Chính vương, ngay cả việc loại bỏ những cây đinh mà Phương An cài cắm bên người mình cũng không làm được.
Tuy nhiên, Yến Tần cũng không vội vã loại bỏ những cái “đinh” này. Dù sao, chỉ cần biết đối phương có ý đồ xấu, y có thể lợi dụng họ. Sau khi kết thúc sớm triều, Yến Tần vô cùng hưng phấn.
Y không cần các triều thần tâu báo cũng biết nữ nhân nào xinh đẹp, nữ nhân nào tâm cơ. Yến Tần quyết định suy tính kỹ lưỡng, chọn những nữ nhân có thể gây chuyện để đưa đến bên cạnh Nhiếp Chính vương. Cho dù không thể khiến hắn “mất sức”, cũng có thể khiến hắn phiền toái.
Theo trí nhớ của Yến Tần, bên cạnh Nhiếp Chính vương dường như không có nữ nhân nào. Hắn lạnh lùng, bất cận nhân tình, có lẽ chính là không có cách đối phó với loại sinh vật mềm mại nhưng có sức sát thương lớn này.
Rốt cuộc nên chọn ai đây? Hoàng đế bệ hạ hào hứng suy nghĩ, hoàn toàn không nghĩ tới việc nhiếp chính vương trẻ tuổi có thể chẳng có hứng thú với nữ nhân.[1] Chỉ việc khuê phòng, chuyện phòng theQuên không cảm ơn, cảm ơn đã ủng hộ “Công chúa ngạo mạn coi rẻ toàn thế giới địa lôi” (không biết edit đúng không, có sai thì sửa giúp mình nhé.
Giải thích một chút, nhiếp chính vương họ Yến là bởi vì cố tổ phụ của hắn có công với nước, sau đó nhà hắn đã được hoàng đế ban thưởng quốc họ tỏ ân sủng, xem như là phụ thuộc hoàng thất, nhưng không có quan hệ huyết thống với hoàng thất, đây là thiết lập ngay từ đầu, cho nên sẽ không đổi họ.