Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 8



Việc mời Yến Vu Ca ngủ lại không phải là hành động nhất thời xúc động của Yến Tần, mà là suy nghĩ kỹ lưỡng của y. Y thừa nhận rằng từ thể xác đến tâm hồn, y đều sợ hãi Nhiếp chính vương, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt trẻ đẹp của đối phương, y liền không thể không nghĩ đến thảm trạng khi chết của mình.

Nhiếp chính vương không chỉ còn là một ngọn núi lớn đè nặng lên đầu y, cũng không chỉ là một thanh kiếm luôn treo trên đầu y, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Đối với y, Nhiếp chính vương còn là tâm ma không thể nói.

Yến Tần thực sự muốn làm một vị hoàng đế tốt, nhưng với tư cách là hoàng đế, y không thể dung thứ cho sự tồn tại của Yến Vu Ca. Nhưng trong thời gian ngắn, y không có cách nào khác ngoài việc dùng một con đường khác, để Yến Vu Ca không còn là tâm ma của y nữa.

Muốn xóa bỏ bóng ma tâm lý mà người đàn ông này mang lại, cách tốt nhất là dùng độc trị độc. Trước đây, y muốn cách Yến Vu Ca càng xa càng tốt, nhưng giờ đây, y muốn đối phương càng gần càng tốt, thậm chí nếu không có điều kiện ở cùng nhau, y cũng sẽ tạo điều kiện để ở cùng. Y muốn luôn ở bên cạnh, để học được điểm mạnh của Yến Vu Ca, hiểu rõ nhược điểm của hắn.

Điều này là suy nghĩ chân thật của Yến Tần, vì vậy khi y mời Nhiếp chính vương ngủ lại, ánh mắt của y cũng đầy chân thành, không hề có dấu hiệu giả dối.

Khi hai người đứng trên mặt đất bằng phẳng, Nhiếp chính vương cao hơn Yến Tần một đầu. Yến Vu Ca muốn đối diện với thiên tử, thậm chí còn phải cúi đầu để nhìn tên lùn chưa đến vai mình.

Sau khi nhìn thẳng vào mắt Yến Tần một lúc, Nhiếp chính vương chắc chắn rằng đối phương không nói dối, nhưng trong lễ tang của tiên hoàng, ánh mắt của ctieeru thiên tử vẫn mang nửa sợ hãi nửa thù hận, như thể muốn cách xa hắn hàng ngàn dặm.

Nhưng việc Yến Tần muốn hắn ở lại trong cung đêm nay cũng xuất phát từ sự chân thành. Thật không hiểu tiểu hoàng đế có vấn đề gì, nghĩ gì làm đó.

Trong lòng Yến Vu Ca còn đang nghi ngờ, không dễ dàng đưa ra quyết định: “Chờ bện hạ học cưỡi ngựa rồi nói sau.”

Không chỉ là các triều thần, hậu cung của Hoàng đế hơn phân nữa cũng nằm trong tầm kiểm soát của Yến Vu Ca. Hắn không lo rằng Hoàng đế sẽ hạ độc giết mình, trở về phủ đệ cũng không có người đẹp ôm ấp. Nhưng việc ở lại trong cung hay không, hắn vẫn chưa nghĩ kĩ, không đáp lại thì tốt hơn.

Phản ứng của Yến Vu Ca nằm trong dự đoán của Yến Tần. Y không hề nghĩ rằng chỉ với vài câu mà có thể giữ lại Nhiếp chính vương. Lần này thất bại, lần sau y vẫn có thể cố gắng hơn. Dù sao, Nhiếp chính vương đã đồng ý dạy y cưỡi ngựa, đó là một bước nhỏ trong kế hoạch và cũng là một bước lớn trên con đường đến thành công của y.

Vì Hoàng đế sợ ngựa, lần này cung nhân đặc biệt chọn một con cái nhỏ ngoan ngoãn đã được huấn luyện.

Là đàn ông, Yến Tần chắc chắn muốn cưỡi con ngựa dũng mãnh nhất, nhưng lúc này y chưa đủ cao, mới chỉ đến bụng ngựa, muốn khống chế con ngựa dũng mãnh đông nghĩa với việc từ làm khó mình.

Dưới tình huống như vậy, mặc dù không hứng thú, Yến Tần vẫn ngoan ngoãn đặt chân lên bàn đạp, cố gắng cẩn thận lên con ngựa cái màu đỏ thẫm kia.

Khác với việc dạy võ trước đây, Nhiếp chính vương không muốn cưỡi ngựa chung với Hoàng đế. Nhiếp chính vương không thích gần gũi với người khác và chưa bao giờ cưỡi ngạu với ai. Chuyện hắn không muốn, không ai dám cưỡng cầu hắn.

Nhưng dù sao cũng phải an ủi hoàng đế, sai người dắt con thiên lý mã Truy Phong thường cưỡi từ chuồng ngựa hoàng gia dắt tới.

Sau khi tiểu hoàng đế loay hoay leo lên con ngựa cái hiền lành, Yến Vu Ca cũng vô cùng nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, nắm lấy dây cương, thong thả đi theo sau hoàng đế, nhìn đối phương cưỡi con ngựa nhỏ rong ruổi khắp sân tập võ.

Đi theo sau, hắn không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Yến Tần, nhưng vẫn có thể nhận ra sự căng thẳng của tiểu hoàng đế từ phần thân trên vô cùng cứng đờ của đối phương.

Cưỡi ngựa thong thả đi một vòng, chút không vui trong lòng Nhiếp chính vương cũng bị gió mát mùa thu thổi bay sạch sẽ. Yến Vu Ca cưỡi ngựa cao lớn, bản thân hắn cũng cao, nhìn tiểu hoàng đế nhỏ bé cưỡi trên con ngựa nhỏ lắc lư, tuy vẫn cảm thấy đối phương ngốc nghếch không chịu nổi, nhưng không hiểu sao lại thấy nhìn tiểu hoàng đế thuận mắt hơn nhiều.

Yến Tần không thể đoán được Nhiếp chính vương hiện tại đang nghĩ gì, y cũng không định hao tâm tổn sức suy đoán. Còn về việc đối phương dạy y cưỡi ngựa tốt hay không, có dốc lòng hay không, y cũng không quan tâm.

Suy cho cùng, hai kiếp trước y đã sớm học cưỡi ngựa, việc thực sự cần làm hiện tại chính là khiến cơ thể bản thân hoàn toàn vượt qua nỗi sợ hãi với ngựa, không phải vừa nhìn thấy ngựa dậm móng là muốn né tránh.

Y hôm nay mời Nhiếp chính vương đến, mục đích thực sự chính là để vượt qua bóng ma của chính mình đối với đối phương. Hai người cứ đi vòng quanh như vậy, trời cũng dần tối, Yến Vu Ca liền siết chặt dây cương, thúc Truy Phong tăng tốc, từ phía sau đuổi kịp con ngựa cái mà tiểu hoàng đế đang cưỡi, chặn Yến Tần ở phía trước.

“Ta thấy Hoàng thượng đã học được thuật cưỡi ngựa cũng kha khá, hôm nay đến đây thôi.” Nhiếp chính vương hoàn toàn không dạy gì cả, thản nhiên nói.

Yến Vu Ca cũng nhìn ra, tiểu hoàng đế vốn dĩ biết cưỡi ngựa, chỉ là trước đây không thể vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, nên mới căng thẳng. Liên tưởng đến những lời mà tiểu hoàng đế đã nói trước đây, hắn luôn có một ảo giác rằng mình bị đối phương lợi dụng làm thần bảo hộ.

Hắn dù có rảnh rỗi đến đâu sẽ không lãng phí thời gian để trừ tà cho Yến Tần.

“A, nhanh như vậy, vương thúc hôm nay thực sự không ở lại trong cung sao?” Yến Tần nhìn bầu trời, mặt trời lặn về phía tây, ánh ráng nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, đây là thời điểm tốt để dùng bữa tối, “Dù không ở lại, dùng bữa tối với cô cũng được.”

“Không cần.” Đối với Yến Tần, ăn uống vốn là chuyện riêng, hắn không quen với việc cùng những người xung quanh dùng chung một đĩa thức ăn bằng đôi đũa đã dính nước bọt.

“Lần thứ ba rồi.” Yến Tần nói một câu nghe không đầu không cuối, khi Yến Vu Calooj ra ánh mắt nghi vấn, y lại nói thêm nửa câu sau, “Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay vương thúc từ chối cô.”

Mỗi lần ở chung với Yến Vu Ca, y đều nhớ kỹ  từng chi tiết trong lòng. Biết đâu một ngày nào đó y có đủ khả năng quang minh chính đại giết Nhiếp chính vương, y nhất định sẽ đích thân viết ra từng tội ác của đối phương.

Nói xong câu này, Yến Tần định cưỡi con ngựa nhỏ của mình quay về chỗ các cung nhân đang chờ, nhưng y giật dây cương, ngựa lại không hề di chuyển.

Y dùng thêm vài phần lực, hai chân còn kẹp chặt bụng ngựa, giật dây cương để ngựa quay đầu lui lại, nhưng vẫn không nhúc nhích. Ngược lại, con ngựa hí lên một tiếng, thân hình lắc lư dữ dội, dường như muốn hất y xuống.

Cảm giác không thể kiểm soát được con ngựa mình đang cưỡi thực sự khiến người ta khó chịu. Yến Tần vừa mới thoát khỏi bóng ma sợ ngưa, sắc mặt bỗng chốc trở nên u ám, nhưng khi y cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, lúc xanh lúc đỏ, còn đẹp hơn cả tắc kè hoa.

Ai hiểu biết về ngựa đều biết, mỗi khi xuân về, ngựa cái dễ dàng bắt đầu động tình. Nhưng hiện tại là đầu thu, không phải mùa phát tình của ngựa.

Nhưng con ngựa cái mà cung nhân tìm cho Yến Tần lại là một con cái nhỏ dễ bảo, còn trẻ tuổi. Nó thường xuyên được ăn ngon uống mát, nhưng chưa từng giao phối với con ngựa đực. Sau vài mùa cô đơn, hôm nay nó cùng con ngựa đực cao lớn và đẹp trai, Truy Phong ở cùng một chỗ, tự nhiên không kìm nén được tình cảm trong lòng khi chủ của chúng dừng lại để trò chuyện, nhịn không được lấy lòng cầu hoan với đối phương.

Lúc Yến Tần muốn kéo nó rời đi, chính là lúc nó nhận được tín hiệu tán tỉnh, chuẩn bị trải qua một đêm tuyệt với với con tuấn mã cao lớn.

Nhưng tất cả những điều này, YếnTần không hiểu, và y cũng không muốn suy nghĩ vì sao. Y chỉ biết y ra ngoài luyện tập cưỡi ngựa, không chỉ đến muộn khiến Nhiếp chính vương không vui, mà còn cưỡi một ngựa cái yếu ót, con ngựa cái này không nghe y điều khiển, lại còn động tình với con ngựa yêu quý của Nhiếp chính vương…

Đối với vẻ mặt đặc sắc của Nhiếp chính vương, y âm thầm hạ quyết tâm: Cút mợ con bê của y đi, kế hoạch học ngựa ngày mai chết đi, không học nữa!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tối qua về không cập nhật được, đây mới chỉ là chương của hôm qua, còn một chương. Nếu không bình luận, tôi sẽ làm loạn! Hừ.