Truy Phong là một con thiên lý mã có linh tính, đã đi theo Yến Vu Ca nhiều năm. Cảm nhận được chủ nhân không vui, nó cũng không thèm quan tâm đến con ngựa cái nhỏ với bộ lông óng ánh trước mặt, ngoan ngoãn để chủ nhân dùng dây cương dắt đi.
Ngựa cái của Yến Tần thì không nghe lời như vậy. Nó không biết gì về lễ nghĩa liêm sỉ của con người, vô cùng không cam tâm tiến lên, mãi đến khi nhìn thấy người huấn luyện ngựa thấy tình hình không ổn mới cưỡng ép kéo nó đi.
Sự tương phản này khiến sắc mặt của Yến Tần càng thêm khó coi, y cũng không còn tam trạng giữ Nhiếp chính vương lại dùng bữa với mình.
Chờ Yến Vu Ca vừa đi, y phất tay áo trở về tẩm cung minh, thoạt nhìn tâm tình y không tốt lắm, đến cả Thường Tiếu luôn tự nhận là người thân cận với bệ hạ nhật cũng ngoan ngoãn như chim cútm không dám chạm vào vảy ngược của tiểu hoàng đế.
Một tuần sau sắp xếp thu săn. Theo kế hoạch ban đầu, mỗi ngày Yến Tần phải tốn hai canh giờ để luyện cưỡi ngựa, bây giờ thì hay rồi, tên giáo tập bị áp giải vào thiên lao, đợi sau khi thu săn tế điển qua thì chọn ngày xử trảm.
Giáo tập hiện tại quyền cao chức trọng, vất vả lắm mới đồng ý dạy tiểu hoàng đế, kế quả lại gây ra chuyện lấy đá đập chân mình.
Vì xảy ra một sự cố nhỏ khiến mọi người ngượng ngùng, Yến Tần cau có suốt cả ngày, mãi đến khi lên triều vào ngày hôm sau, các đại thần đều có thể nhận ra rằng tiểu hoàng đế hôm nay có vẻ không vui.
Một số người có tin tức thông tin nhanh chóng đã biết được sự việc náo loạn ngày hôm qua từ trong cung. Những người không quan tâm đến chuyện này, sau khi tan triều, sai người đi dò hỏi, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Tuy nhiên, vì liên quan đến Nhiếp chính vương, họ cũng không dám cười to, khi nhìn thấy khuôn mặt cau có của tiểu hoàng đế, từng người đều nghiêm mặt, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.
Yến Tần ngồi trên ngai vàng cao cao nhìn rõ phản ứng của những vị đại thần này, y lạnh lùng nhìn những vị đại thần này, trong lòng lại ghi sổ cho họ.
Hoàng đế không vui, việc luyện tập cưỡi ngựa bị gián đoạn hai ngày, đến ngày thứ ba luyện tập cưỡi ngựa, nhìn Yến Tần dường như không vui vì chuyện này, Thường Tiếu hầu hạ bên cạnh y cuối cùng không nhịn được mà hỏi một câu: “Bệ hạ, chúng ta còn tiếp tục đi luyện cưỡi ngựa không?”
Hắn biết rất rõ, mình và hoàng đế là một, vinh nhục cùng chia. Nói chính xác hơn, là hoàng đế vinh hiển hắn được hưởng lợi, hoàng đế gặp xui xẻo, hắn tuyệt đối không thể tốt hơn được.
Bây giờ nhìn thu săn sắp đến gần, nếu hoàng đế cưỡi ngựa không tốt, để cho văn võ bá quan và vương công quý tộc xem trò cười, tâm trạng chắc chắn sẽ còn tệ hơn bây giờ.
Hắn khuyên can tiểu hoàng đế lúc này cũng là để phòng ngừa cho tương lai.
Yến Tần vốn đã sắp quên chuyện ngày hôm đó, nhưng Thường Tiếu vừa nhắc đến, y lại nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, cầm bút nặng nề đặt lên nghiên mực, lạnh lùng nói: “Cô không đi, vài ngày nữa cũng không đi.”
Con ngựa cái nhỏ ngày hôm trước đã bị cung nhân xử lý, người của Ngự Mã ti cũng bị trách phạt. Yến Tần dù có đi cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng, y quyết định trong thời gian ngắn không muốn nhìn thấy ngựa.
Dù sao buổi tối hôm đó là tọa kỵ của mình cầu hoan với Truy Phong nhà Nhiếp chính Vương, y chỉ cần vừa bước vào võ trường, là sẽ nhớ đến gương mặt của Nhiếp chính vương, cả người cảm thấy không khỏe.
Thường Tiếu lại khuyên y: “Nhưng nếu ngài không đi, chỉ e là lúc đó…” Thương Tiếu không nói hết câu, dù sao sợ nói đùa với hoàng đế nghe rất giống nguyền rủa, hắn chỉ là một nô tài, mỗi thời mỗi khắc đều lo rằng mình nói lỡ lời để chủ tử không vui. Yến Tần lạc quan hơn Thường Tiếu nhiều, tâm lý của y đã sớm vượt qua chứng sợ ngựa, chỉ là thân thể bây giờ theo bản năng vẫn sợ ngựa, cưỡi ngựa hai buổi chiều thật ra đã thích ứng kha khá.Sở dĩ sắp xếp Nhiếp chính vương dạy y, không chỉ đơn giản là vì muốn học cưỡi ngựa, mà còn có ý đồ khác.
Bây giờ, ngay cả người say rượu (Nhiếp chính vương) y cũng không muốn gặp, thì kệ hoạch dạy cưỡi ngựa tự nhiên cũng không cần thiết nữa.
Tất nhiên y sẽ không nói lời này với Thường Tiếu, chỉ lạnh mặ nói, “Không có vạn nhất.”
Trong thu săn, rất nhiều người được sắp xếp bảo vệ hoàng đế, kể cả Nhiếp chính vương. Để tránh bị chỉ trích dưới ngòi bút của văn nhân, Nhiếp chính vương sẽ không chọn ra tay với y trong thu săn, cho nên sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Thường Tiếu không hiểu lắm, há to miệng, một lúc lâu sau nặn ra chữ vâng, thoạt nhìn thì đã hiểu, nhưng Yến Tần biết hắn không hề hiểu ý mình.
Yến Tần hơi bất đắc dĩ, y không phải là Yến Tần kiếp thứ nhất, lần đầu làm hoàng đế, nơm nớp lo sợ, luôn lo lắng người khác không hài lòng với mình, làm không tốt thì luôn cảm thấy người ngoài đang châm biếm trào lộng mình. Nói khó nghe hơn, là hẹp hòi.
Trải qua ba kiếp, tâm tính của y đã không còn như xưa. Ngược lại là Thường Tiếu, từ khi mình còn nhỏ đã bắt đầu hầu hạ y, tâm tính không thể chuyển biến nhanh nhưu vậy, luôn lo lắng y sẽ bị người hãm hại, cho nên luôn khuyên y cẩn thận là trên hết.
Y niệm tình Thường Tiếu hầu hạ nhiều năm, cũng niệm ân tình hắn vì mình mà hy sinh tính mạng. Điểm xuất phát của Thường Tiếu là tốt, nhưng lòng tốt này cũng không thể che lấp được thiếu sót của đối phương.
Yến Tần thở dài, bởi vì khuôn mặt ngây ngô non nớt của y, thoạt nhìn còn có vài ông cụ non: “Thường Tiếu, Cô nói lại với ngươi một lần, Cô là bệ hạ, không phải điện hạ của ngươi.” Y đã không còn là tiểu hoàng tử năm đó đáng thương, tùy tiện để cung phi đắc sủng nào cũng có thể giẫm qua. Bên cạnh vốn không có mấy người có thể tin tưởng, người có thể tin tưởng mà còn sống thì lại hơi không đáng tin, cũng không biết mình còn phải chịu đựng bao lâu, mới có thể thành công lật đổ Nhiếp chính vương. Mặc dù đã giết chết Nhiếp chính vương một lần, nhưng lúc này đây con đường y quyết tâm đi không giống nhau, nếu tính toán cẩn thận, hai đời minh, không lần nào là thực hiện được nguyện vọng bản thân, chỉ bẳng ưu thế trùng sinh, lần này y thật sự có thể thành công sao?
Nhìn Thường Tiếu bên cạnh vẫn chưa hiểu ra, còn có cung nhân ngoài cửa không ai đáng tin cậy, Yến Tần đột nhiên nghi ngờ bản thân.
May mắn thay, ở hai kiếp trước, tiểu hoàng đế đã đúc kết ra một phương pháp an ủi tinh thần, những cảm xúc tiêu cực chỉ tồn tại trong y chưa đầy nửa ngày, đến khi ngày hôm sau gặp Nhiếp Chính Vương, mọi chuyện dần dần tan biến.
Dù sao kiếp thứ ba này cũng là do y nhặt được, nếu không thử thì thật có lỗi với bản thân hai kiếp trước đã chết trẻ. Dù thất bại cũng không thể thảm hại hơn hiện tại bị Nhiếp Chính Vương áp bức ở mọi nơi, muốn trở thành chủ nhân thực sự của thiên hạ, nhất định phải hạ bệ Nhiếp Chính Vương.
Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm Nhiếp Chính Vương suốt nửa buổi chầu lại bừng bừng khí thế, trong lòng y thoải mái, nhưng Yến Vu Ca bị y nhìn chằm chằm suốt buổi sáng lại cảm thấy rờn rợn.
Bất kể ai bị người khác nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như sói con thấy xương cũng sẽ không cảm thấy thoải mái, huống chi kẻ nhìn mình còn ở gần như vậy. Lúc đầu, Yến Vu Ca cố gắng toát ra hơi lạnh để khiến đối phương kiềm chế lại một chút, nhưng đáng tiếc là các triều thần bên dưới đều sợ hãi không dám hé răng, tiểu hoàng đế thần kinh thô vẫn không hề hay biết.
Nhìn thấy buổi chầu đã trôi qua hơn một nửa, ánh mắt của người này vẫn dán chặt vào mặt mình, Yến Vu Ca cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Bệ hạ, trên mặt vi thần có gì sao?”
Yến Tần đang thực sự căm phẫn nhìn Yến Vu Ca để lấy lại tinh thần cho bản thân, bị đối phương chen ngang, ngẩn người ra, vô thức nói: “Cô đương nhiên là…”
Y đương nhiên là đang suy nghĩ làm thế nào để trị tội tên Nhiếp Chính Vương này, nhưng nếu nói ra lời này chẳng phải xong đời luôn à, dựa vào khả năng tự chủ mạnh mẽ, y cố gắng nuốt lại nửa câu sau, miễn cưỡng đổi lời nói: “Cô đương nhiên là thấy hoàng thúc đẹp trai.”
Hai người nói chuyện không lớn, chiếc ghế cao trong Kim Loan Điện cũng cách các triều thần đủ xa, nhưng nãy giờ dưới uy áp của Nhiếp Chính Vương, trong Kim Loan Điện rộng lớn đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, huống chi là cuộc trò chuyện không cố ý hạ giọng.
Tiểu hoàng đế vừa dứt lời, trong góc Kim Loan Điện đã có người hít vào một hơi lạnh, thậm chí có một số quan viên trẻ tuổi còn táo bạo đoán già đoán non, không biết tiểu hoàng đế có phải bị úng não rồi không.
Ai cũng biết là dưới gầm trời này Nhiếp chính vương kiêng kỵ nhất là người khác khen dung mạo hắn, hơn nữa, lời của tiểu hoàng đế hoàn toàn không giống như đang khen ngợi, mà giống như tên nhà giàu đang trêu ghẹo đàn ông đoan chính.
Tiểu hoàng đế đã mười bốn tuổi, đây là độ tuổi mà bắt đầu tuyển chọn phi tần cho hậu cung. Khi những lời này được thốt ra từ miệng của y, không thể tùy tiện lấy cớ trẻ con ngây thơ để cho qua.
Khuôn mặt của Nhiếp chính vương lập tức tối sầm lại: “Mong bệ hạ hãy cẩn trọng lời nói.”
Khi nói những lời này, giọng điệu của Yến Vu Ca vô cùng bình tĩnh, nhưng bởi vì thần sắc quá lạnh lùng, nên tổng thể lại mang đến cảm giác như mỗi chữ thốt ra đều như đang phun ra những viên đá lạnh.
Yến Tần và Nhiếp chính vương cách nhau không quá ba thước, tự nhiên có thể nhận ra sự không vui hiện rõ trên mặt đối phương. Một lúc sau, Yến Tần mới nhận ra mấy câu vừa rồi của mình đã khiến Nhiếp chính vương tức giận.
Sau khi nhận thức được điều này, Yến Tần không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có chút vui mừng. Có câu, “Kẻ thù của kẻ thù là bạn”, theo lẽ đó, sự không vui của kẻ thù chính là niềm vui của mình.
Sự việc bất ngờ này có thể nói là chuyện hiếm hoi trong vài ngày qua khiến long tâm của Hoàng đế vui vẻ. Vì vậy, Yến Tần hứng khởi tiếp lời: “Vì sao hoàng thúc bảo Cô phải cẩn trọng lời nói, Cô nói có gì sai?”
Hoàng đế không hề cảm thấy lời nói của mình có gì cần phải cẩn trọng, rõ ràng là lời thật lòng, chẳng lẽ Hoàng đế phải nói Vương thúc ngươi xấu xí thì Nhiếp chính vương mới vui?
Câu hỏi này của Hoàng đế khiến Yến Dư Ca nhất thời á khẩu. Ai cũng biết Nhiếp chính vương vốn không thích người khác bàn tán về dung mạo của mình. Nếu là người khác, e rằng đã sớm bị ném khỏi đài cao này.
Nhưng Yến Tần là Hoàng đế, là người đứng đầu muôn người, là người đứng dưới một người trên vạn người. Yến Vu Ca thật sự không thể đá tên này xuống chân cầu thang.
Sự ngượng ngùng cùng với sự im lặng bao trùm lấy hai người. Lúc một vị quan trong triềuvô thức nín thở đến mức tắc thở, tạo ra tiếng động nhỏ, Nhiếp chính vương mới phá vỡ sự im lặng khó chịu này trước: “Thánh nhân có câu, cẩn ngôn thận hành. Trên điện Kim Loan, Bệ hạ nên quan tâm đến xã tắc và đời sống của người dân, chứ không phải là dung mạo của thần.”
Yến Tần vô cùng ghét hành động lấy đạo lý áp đặt mình của Nhiếp chính vương, nhưng Nhiếp chính vương nói cũng có lý. Việc Yến Tần không chuyên tâm việc triều chính, lại còn mải mê nhìn mặt người khác, đúng là lơ là.
Yến Tần muốn lật đổ Nhiếp chính vương, không thể tiếp tục so đo chuyện nhỏ. Y hừ một tiếng, ngồi thẳng người, không nhìn nữa khuôn mặt đẹp hơn quý phi trước đây Bạch Mẫu Đơn của Nhiếp chính vương.
Vở kịch không dậy sóng này tạm thời kết thúc bằng sự thỏa hiệp của Hoàng đế. Tuy nhiên, Thường Tiếu đứng sau Hoàng đế không xa lại cảm thấy hơi vui mừng.
Hôm qua sau khi Thiên tử nói với hắn những lời thâm sâu, hứng thú vẫn không cao. Bình thường y có thể ăn hai chén cơm, nhưng tối qua lại chỉ ăn nửa chén, món khoái khẩu là thịt kho tàu cũng chỉ gắp hai đũa rồi không đụng đến nữa. Sáng nay lên triều cũng ủ rũ, như cải bắp bị sương táp vậy.
Nhưng hôm nay thấy Nhiếp chính vương, tinh thần phấn chấn của tiểu chủ mình nhà mình là như cũ, Thường Tiếu vui mừng phát khóc.
Chuyện nhỏ trên triều này cũng không bao người để trong lòng, sau khi có mục tiêu, thời gian của Yến Tần mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú và nhanh chóng, tựa hồ như chỉ vừa chớp mắt đã đến ngày thu săn.
Khác với săn bắn ngày thường, đây là lần đầu tiên sau khi Yến Tần đăng cơ. Đây là hoạt động quan trong của Thiên tử trong kiểm tra quân đội. Với tư cách là Thiên tử phải thể hiện bản lĩnh cưỡi ngựa và bắn cung để làm gương cho tam quân.
Vừa mới sớm, Yến Tần đã bị các cung nhân mặc quần áo phức tạp, y như hai đời trước, đầu tiền y phải cổ vũ tinh thần tướng sĩ, sau đó cung nữ và hoạn quan hầu hạ thay trang phục cưỡi ngựa bắn cung mới, giúp y cột chặt ống trúc chứa cung tên sau lưng.
Những bước này đã được tập luyện từ vài ngày trước, Yến Tần không hề che giấu tài năng, luôn thể hiện rất tốt. Đặc biệt là lúc đến bài phát biểu quan trọng, giọng nói của tiểu hoàng đế tuy còn hơi non nớt nhưng lại có cảm xúc tràn đầy một cách bất ngờ, đầy nhiệt huyết.
Dưới khán đài, xung quanh Nhiếp chính vương đột nhiên vang lên một giọng nói: “Xem ra cũng không ngốc đến vậy, phải không?”
Để tránh Nhiếp chính vương ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, Yến Tần cố ý né tránh vị trí của đối phương. Nếu y nhìn sang, chắc chắn sẽ vô cùng kinh hoàng.
Bởi vì người đứng bên cạnh Nhiếp chính vương không phải ai khác, chính là vị trạng nguyên tương lai mà trong ký ức của y có mối quan hệ thân thiết với Nhiếp chính vương. Đáng tiếc, Yến Tần luôn kiên trì nguyên tắc “mắt không thấy tâm không phiền” đối với Nhiếp chính vương, nếu không, y nhất định sẽ thầm mắng trong lòng: “Đồ nam nam không biết xấu hổ!”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Cố ý viết nhiều hơn chút để cập nhật
Phải nói là khi viết cảnh Nhiếp chính vương phun băng, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của Ashe (LOL) với tiếng vù vù vù.