Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)



Chu Cảnh lại một lần nữa đi dọc theo rìa của Tang Cốc, đã mười mấy rồi nhưng hắn vẫn không tìm thấy đường vào. Cây Phù Tang rủ xuống đất trông có vẻ ở ngay trước mắt, nhưng thực ra lại xa tận chân trời, không cách nào tiến gần được.

Thể lực của hắn sắp cạn kiệt, không còn cách nào khác phải quay lại Thôn Ôn Nguyên gần đó để nghỉ ngơi một chút.

Chủ quán ăn thấy Chu Cảnh sau nửa tháng lại quay lại đây, liền cười nói: “Tiểu hữu lần này vẫn muốn gọi mười vò rượu nấu à?”

Chu Cảnh lặng lẽ gật đầu, tìm một góc ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, chủ quán đã mang ra hai đĩa bánh bao chiên.

“Dù sao cũng phải ăn chút gì lót dạ trước đã.” Chủ quán rất ân cần.

Chu Cảnh dường như không nghe thấy, chỉ cất rượu vào trong Tay Áo Càn Khôn. Cho đến khi rời khỏi quán ăn, hai đĩa bánh mì chiên vẫn còn bốc khói, hắn không chạm vào chút nào.

Sự ấm áp trên đời này luôn mỏng manh hơn làn khói đó, cũng không thể lường trước được, ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong lại đầy toan tính, hắn đã thấy quá nhiều rồi, không cần cũng được.

Chu Cảnh mở một vò rượu nấu ra, uống một hơi hết nửa vò.

Đến Đại Hoang đã hơn nửa năm, linh dược của Vu Sơn ở Nam Chi Hoang, quả Chu Mộc của Tây Chi Hoang, tinh hoa của đầm lầy ở Bắc Chi Hoang, cả ba thứ có thể tụ lại thần hồn này hắn đều đã lấy được, chỉ còn lại quả của cây Phù Tang, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối nào.

Truyền thuyết kể rằng khi các vị thần Thượng Cổ chưa vứt bỏ Đại Hoang, cây Phù Tang từng là nơi nghỉ ngơi và ra vào của Thái Dương Tam Túc Kim Ô. Sau khi Đại Hoang bị vứt bỏ, quả của cây thần này dần trở thành một loại thiên tài địa bảo, nhưng từ trước đến nay chỉ có số ít tu sĩ mới có duyên lấy được.

Có lẽ hắn không phải người có duyên, nhưng dù vậy hắn vẫn phải cố gắng hết sức.

Tam sư tỷ vì cứu hắn mà sống chẳng khác gì chết. Hắn không thể trả lại được gì, dù thế nào đi nữa, ít nhất phải cứu tỷ ấy tỉnh lại, đây là việc duy nhất mà hắn cảm thấy mình có thể làm được.

Phụ lòng sư phụ đã dạy bảo, rượu thì uống đến say khướt, về mặt đối nhân xử thế cũng rối tung rối mù. Lần nào cũng vậy, bị lừa rồi làm hại người bên cạnh, Chu Tùng Hoa thảm hại đến như thế.

Uống hết mười vò rượu nấu, Chu Cảnh tùy tiện tìm một khách điếm, ngã xuống giường ngủ ngay.

Tốt nhất là đêm nay không có mộng nào, hắn chẳng muốn mơ thấy gì cả.

Giữa đêm khuya, bỗng nhiên trên sàn gạch xuất hiện một cái hố. Vạn Thử Yêu Quân khẽ thò đầu ra một chút, vừa nhìn thấy Chu Cảnh nằm sấp trên giường say khướt, liền hạ giọng thì thầm gần như chỉ là tiếng gió: “Là hắn. Yêu đan để ta lấy, ngươi đừng đi, tránh xa ra một chút, mũi của tu sĩ đều rất thính.”

Diệp Tiểu Uyển nhìn lão từ trên xuống dưới: “Ông có làm được không?”

Lão là cựu Yêu Quân bị Nam Hoang Đế đuổi ra khỏi Đại Hoang không được vào lại, ở Đại Hoang còn yếu hơn rất nhiều so với Trung Thổ, ngay cả móng vuốt cũng chẳng bén như trước. Một mình Chu Cảnh cũng có thể đối phó với mười lão ta, thậm chí còn dư sức.

Vạn Thử Yêu Quân không có thời gian nổi giận với nàng, chỉ thúc giục: “Đi mau! Ta tự có cách!”

Di ngôn của Mặc Lan là “Mau cứu A Kiều”, lão không biết A Kiều là ai, trong cơn tuyệt vọng chỉ tìm đến vùng Hoán Tiên Nhai của Thanh Châu mà nàng từng nhắc đến, tình cờ gặp Diệp Tiểu Uyển bị trọng thương nằm ven biển. Hóa ra nàng chính là A Kiều, cháu gái của Mặc Lan.

Sau khi Diệp Tiểu Uyển bình phục, hắn đưa nàng và thân hoa của Mặc Lan trở lại Đại Hoang. Không ngờ ở Nam Chi Hoang lại gặp Chu Cảnh, trên người hắn có chút yêu lực của Mặc Lan, có thể thấy nửa viên yêu đan còn lại đã bị hắn lấy đi. Dù không biết vị tu sĩ trẻ tuổi này muốn làm gì, nhưng phải lấy lại được yêu đan.

Bọn họ lén lút đi theo Chu Cảnh đến Tang Cốc, thấy hôm nay hắn say mèm, bèn thử lấy lại yêu đan.

Thấy Diệp Tiểu Uyển đã tránh xa, Vạn Thử Yêu Quân hóa thành một luồng âm phong lao về phía giường.

Yêu đan ở đâu?

Lão biến thành một con chuột nhỏ, chạy loạn từ đầu đến chân Chu Cảnh, nhưng không tìm thấy gì.

Bỗng nhiên kim quang lóe lên trước mắt, Vạn Thử Yêu Quân không kịp tránh, bị Chu Cảnh tóm chặt trong lòng bàn tay.

“Ta chỉ muốn lấy lại yêu đan!” Lão ré lên. “Ngươi giữ yêu đan của Mặc Lan cũng chẳng thể lam gì được, nhưng lại có thể cứu mạng nàng!”

Chu Cảnh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn lão. Giữ đêm khuya, đáy mắt hắn như ẩn chứa ngọn lửa lạnh lẽo, Vạn Thử Yêu Quân bị hắn nhìn đến dựng đứng cả lông, sau đó chỉ nghe hắn mở miệng: “Ta ngửi thấy mùi rồi, nàng ta ở đâu?”

Khó trách Diệp Tiểu Uyển thấy hắn cứ như gặp ma, Vạn Thử Yêu Quân lúc này cũng cảm thấy như gặp ma, vội nói: “Làm gì có nàng nào! Lão tử đi theo ngươi suốt không thấy ai cả! Mau trả yêu đan…”

Chưa dứt lời, kim quang đã đâm thẳng vào mắt, lão không khỏi hoảng hốt sợ hãi.

Cánh hoa đỏ trắng xen lẫn bỗng nhiên bay lên cuốn lấy Vạn Thử Yêu Quân, vốn dĩ Diệp Tiểu Uyển đã chạy xa, bỗng nhiên xuất hiện trong phòng.

Nàng đã thay đổi một chút, tóc dài hơn, khóe mắt có một sắc đỏ mê ly, y phục nửa đỏ nửa trắng như mây bao lấy thân thể. Gương mặt nàng hơi nghiêng đi, dường như không dám nhìn hắn.

Chu Cảnh nhìn nàng một lúc, giọng điệu thờ ơ: “Ta còn tưởng cô sẽ quỳ xuống khóc lóc cầu xin ta tha thứ.”

Diệp Tiểu Uyển khẽ nói: “Nếu huynh sẵn lòng đưa yêu đan của dì cho ta, ta có thể quỳ xuống cho đến khi huynh chán ghét mới thôi.”

Một mùi hương nhẹ nhàng đầy quyến rũ thoảng qua mũi, ánh mắt Chu Cảnh nhìn nàng càng lúc càng lạnh, thậm chí ngưng tụ thành sát ý.

Nàng ngày đó đã dùng thủ đoạn này để mê hoặc hắn.

Diệp Tiểu Uyển từ từ lùi lại hai bước, nàng cũng không muốn vậy, nhưng yêu khí tự nhiên hòa lẫn với hương thơm và nàng không có cách nào thu lại yêu khí. Có lẽ đây chính là điều dì nhỏ của nàng lo lắng, sợ rằng nàng sau này sẽ không có được sự bình yên.

Nàng lại nói: “Lỗi là do ta, xin huynh đừng trút giận lên yêu đan của dì nhỏ…”

Lời chưa nói hết, chỉ cảm thấy kim quang xông thẳng vào mặt, vạt áo bị hắn nắm chặt.

Lại muốn giết nàng sao?

Diệp Tiểu Uyển không kháng cự, cứ để mặc hắn bắt lấy. Cơn gió lạnh rít qua, chớp mắt cả hai đã rời khỏi Thôn Ôn Nguyên. Nàng lại bị đẩy mạnh ra xa, Chu Cảnh như chạm phải thứ gì bẩn thỉu vậy, lau tay rồi lùi lại cách xa nàng.

Gió đêm thổi tan mùi hương, hắn khoanh tay lạnh lùng nói: “Yêu đan ở chỗ ta, cô có thể nhìn thử.”

Hắn lấy ra nửa viên yêu đan giống như viên ngọc từ trong ngực áo, đặt trên lòng bàn tay.

Diệp Tiểu Uyển nói nhỏ: “Ta đã thấy rồi, sau đó thì sao?”

Chu Cảnh cười nhạt, giọng điệu trở nên châm biếm: “Không có sau đó. Ta chỉ để cô nhìn thôi, còn cô thì mãi mãi không thể chạm vào nó.”

Diệp Tiểu Uyển bỗng cảm thấy lạnh lẽo khắp người, Chu Cảnh rộng lượng và cởi mở ngày xưa, giờ đây đã trở thành Chu Cảnh độc ác và cay nghiệt trước mắt, dường như là hai người khác nhau, nhưng thật ra vẫn là một.

Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Khi chất phóng khoáng thậm chí hơi thô lỗ của vị tu sĩ trẻ ngày xưa đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự u uất không gợn sóng. Hắn cũng gầy đi nhiều, những tia máu trong mắt và quầng thâm dưới đáy mắt khiến hắn trông đầy gai góc và tàn nhẫn.

Nàng ngẩn ngơ một hồi, bỗng nói: “Ta biết huynh muốn tìm quả của cây Phù Tang để cứu Du tu sĩ. Có một con đường có thể vào được Tang Cốc, ta sẽ đi lấy, dùng quả đó đổi lấy yêu đan, thế nào?”

Chu Cảnh vẫn cười lạnh: “Cô vẫn muốn lừa ta à? Cô ở Trung Thổ làm người mấy chục năm, làm sao có thể hiểu rõ Đại Hoang như vậy được?”

“Tang Cốc là một trong số ít nơi mà ta quen thuộc.” Nàng nói rất nhanh. “Nếu huynh không tin thì ta có thể đợi. Đợi đến khi huynh cứu sống được Du tu sĩ, rồi đưa yêu đan cho ta.”

Chu Cảnh nhìn nàng chằm chằm, giọng nói lạnh lùng: “Diệp Tiểu Uyển, cô rốt cuộc là thứ gì? Đã đến nước này còn dám đứng trước mặt ta đòi hỏi một cách thản nhiên như vậy.”

Nàng lại cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén của hắn: “Ta hại huynh, huynh đâm ta, chúng ta đã hòa rồi.”

Bỗng dưng kim quang lấp lánh như tơ lụa lơ lửng trên đỉnh đầu và dưới chân, sát khí dày đặc bao trùm, nàng không ngẩng đầu lên, cũng không động đậy.

Một lúc lâu sau, giọng nói của hắn nghe như muốn nghiến nát nàng: “Cô không hề có chút áy náy với ta, bản chất của cô quả nhiên là một hoa yêu máu lạnh.”

Diệp Tiểu Uyển im lặng.

Không hiểu vì sao, nàng bỗng nhớ đến vị tu sĩ trẻ tuổi nóng nảy ở Vân Vũ Sơn, tính tình thẳng thắn, thô lỗ nhưng chu đáo. Chu Cảnh hẳn đã trải qua nhiều sự tàn khốc mới có phản ứng cực đoan như vậy. Huynh ấy đang hận chính mình, cố gắng bóp chết Chu Cảnh ngây thơ ngày xưa, buộc bản thân trở nên tàn nhẫn.

Nàng hít một hơi thật sâu: “Nếu huynh không yên tâm để ta lấy quả, vậy huynh đi cùng ta đi?”

Chu Cảnh cười lạnh: “Mạng của Tam sư tỷ tất nhiên ta không để cô nắm trong tay. Nói mau, ở đâu?”

Nàng chỉ về dãy núi trùng điệp phía Tây: “Đi về hướng đó, nhưng trước khi vào ta cần phải chuẩn bị…”

Hắc hổ từ trên trời rơi xuống, gầm thét đáp xuống trước mặt nàng, Chu Cảnh lạnh lùng nói: “Đi ngay, ta sẽ không cho cô có bất kỳ cơ hội để giở trò nào.”

Diệp Tiểu Uyển mím môi, lặng lẽ ngồi lên lưng hổ.

Ở rìa phía Tây của Tang Cốc có một con đường núi hẹp quanh co, tọa kỵ yêu thú dừng lại ở cửa cốc, không ngừng gầm rú, dù thế nào cũng không chịu tiến vào.

“Hẻm núi này hàng trăm năm trước gọi là Tư Sĩ Cốc, nghe nói có dị tộc Thượng Cổ sống ở đây, nhưng bây giờ chỉ là một nơi có nhiều ngã rẽ ngoằn ngoèo mà thôi.” Nàng chỉ về phía sâu nhất của sơn cốc. “Bên trong có một ngã rẽ có thể dẫn đến trung tâm của Tang Cốc.”

Chu Cảnh thấy nơi này tĩnh lặng như cõi chết, không khỏi nhíu mày: “Sao cô lại biết nơi này?”

Diệp Tiểu Uyển bước chậm rãi, y phục đỏ trắng lộng lẫy quét qua những viên đá đen dưới đất: “Ngày xưa dì nhỏ của ta bị nhà chồng đuổi giết, dẫn ta chạy vào đây. Sau này để báo thù, dì cũng đã dùng Huyễn Hương Tồi Hồn Trận để nhốt kẻ thù của mình ở đây.”

“Bị nhà chồng đuổi giết?”

“Đúng vậy.” Giọng Diệp Tiểu Uyển rất nhẹ. “Vị phu quân đó không yêu dì, gia tộc của hắn cũng không yêu dì mà chỉ để mắt đến huyết thống của dì. Sau này gặp phải ma đầu, dì chỉ lo tự cứu mình, còn cướp đi yêu thân của vị phu quân đã chết kia, nên gia tộc của hắn hận dì thấu xương.”

Chân mày Chu Cảnh nhíu chặt hơn: “Nàng có thể không cần gả đi.”

Diệp Tiểu Uyển liếc nhìn hắn: “Bọn họ cũng có thể không cưới. Không có lý nào lại bắt người bị ép buộc phải thông cảm cho kẻ gây hại.”

Chu Cảnh nói: “Đúng vậy, không có lý nào bắt nạn nhân phải thông cảm cho kẻ gây hại được.”