Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)



Diệp Tiểu Uyển không nói gì. Mãi đến khi đi sâu vào trong cốc, nàng đột nhiên thấy phía trước mặt một vật thể phát sáng như một con rồng khổng lồ cuộn xoáy lên, chỉ trong chớp mắt đã ở ngay trước mặt.

Long Quần Phi Đao?!

Chu Cảnh kinh ngạc, nhưng Long Quần Phi Đao nhanh như chớp, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội né tránh. Chúng xuyên qua cơ thể hai người trong tích tắc rồi biến mất không dấu vết.

Ảo giác? Chu Cảnh nhìn vào cơ thể không hề bị thương tổn chút nào, cảm thấy khó hiểu.

Diệp Tiểu Uyển chỉ vào những tảng đá đen trên vách núi: “Nghe nói ngày xưa ở đây từng có dị tộc Thượng Cổ tụ tập. Học không cần nói chuyện mà vẫn có thể giao tiếp với nhau, ý niệm thần hồn rất mạnh, những tảng đá này có thể cảm nhận được những ý niệm đặc biệt mãnh liệt nên thường xảy ra dị tượng. Vừa rồi, có lẽ là một chấp niệm do kẻ thù của dì nhỏ ta để lại.”

Chu Cảnh trầm giọng nói: “Cô sớm đã biết Lệnh Hồ Trăn Trăn là hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ, mà vẫn có thể cười nói với nàng như chẳng có gì?”

Tâm cơ đáng sợ đến như vậy sao?

Diệp Tiểu Uyển rẽ vào một lối nhỏ tối đen: “Ta đương nhiên là có mưu đồ riêng.”

Chu Cảnh rút ra một thanh đao từ kim quang, theo sau nàng vào con đường hẹp. Đối diện ngay lập tức là cảnh tượng Mặc Lan đang nắm tay Diệp Tiểu Uyển khi còn nhỏ, cố sức chạy trốn.

Diệp Tiểu Uyển làm như không thấy, chỉ càng đi càng nhanh. Không biết đã đi bao lâu, bốn phía dần dần trở nên nóng bức, nàng lấy ra từ trong tay áo một cái bình sứ, bên trong dường như đựng nước, rồi nhanh chóng tháo đóa Nhị Kiều Mẫu Đơn trên tóc xuống và thả vào.

Đối với hoa cỏ yêu mà nói, cái nóng của Tang Cốc chẳng khác nào khắc tinh cả. Trán nàng đẫm mồ hôi, mặt mày tái nhợt như tuyết, nàng lại lấy ra một cái ống tre nhỏ bắt đầu uống từng ngụm nước lớn.

Chu Cảnh cau mày: “Cô nói cho ta biết đường đi là được rồi.”

“Vậy huynh phải đưa yêu đan của dì nhỏ cho ta trước.”

“Không thể nào.” Hắn thẳng thừng từ chối. “Ta làm sao biết đi tiếp có tìm được quả cây Phù Tang hay không?”

“Vậy thì tiếp tục đi.”

Chu Cảnh không nói thêm gì nữa, một lúc lâu sau, giọng nói của nàng từ trong con đường hẹp vang vọng lại: “Là ta đã lừa huynh. Ta là một hoa yêu hèn hạ, tham sống sợ chết, không từ thủ đoạn nào. Sai lầm không phải ở huynh nên huynh cần gì phải học theo Ánh Kiều Tiên Tử, lấy yêu đan của dì nhỏ để uy hiếp ta? Trả lại cho ta sớm, ta sẽ sớm tránh xa huynh.”

“Cô muốn nói gì?” Hắn lạnh nhạt hỏi.

Nàng không lên tiếng, cho đến khi đi qua đoạn cuối cùng của con đường hẹp đầy đá vụn, trước mắt bỗng trở nên rộng mở. Cây trời đất hiện ra trước mắt. Những tảng đá gần cây Phù Tang đều là dung nham đỏ rực, quanh gốc cây phủ đầy lửa vàng, những quả cây khổng lồ đang xoay chuyển trên ngọn lửa.

Diệp Tiểu Uyển dừng lại trên vách đá đỏ rực, chỉ nói: “Vận may không tệ, có một quả đã rơi xuống. Mỗi lần địa hỏa phun trào, cây Phù Tang sẽ rụng quả, khi đó Tang Cốc sẽ chấn động như trời long đất lở. Chỉ cần sơ sẩy là mất mạng, huynh nên mau chóng lấy rồi nhanh chóng rời đi.”

Chu Cảnh nhìn nàng một lúc lâu: “Nơi này đối với hoa cỏ yêu chẳng khác gì cực hình, sao cô lại quen thuộc như vậy?”

“Ta và dì nhỏ đã trốn ở đây ba tháng, dùng gần hết một nửa hồ nước mới may mắn sống sót.”

Vậy nên trước đó nàng nói chuẩn bị, là để mang theo một lượng lớn nước?

Chu Cảnh bước tới trước, vừa định nhảy xuống, đột nhiên cảm thấy ngọn địa hỏa như vô số con rồng khổng lồ cuộn lên. Cây Phù Tang rung chuyển, những quả cây mới to lớn nặng nề lăn từ trên cao xuống, cả sơn cốc bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Vừa mới nói vận may tốt, giờ lại gặp họa, và cây Phù Tang lại rụng quả vào đúng lúc này.

Diệp Tiểu Uyển xoay người định chạy ra ngoài vì thấy vách đá nứt ra, ngọn lửa đỏ vàng từ bên trong phun ra cao đến mấy chục trượng. Chu Cảnh đứng không vững, sắp ngã xuống, mà nếu ngã xuống thì có lẽ ngay cả hắn cũng không còn mạng.

Nàng hóa thành một luồng âm phong nhanh chóng cuộn lại, tay áo dài vội vàng mở ra, định kéo hắn trở lại.

Chu Cảnh bám vào vách đá đỏ rực, vừa kịp sử dụng thuật hành Thủy để bao bọc cơ thể thì khóe mắt nhìn thấy Diệp Tiểu Uyển lao về phía mình, không biết nàng ném cái gì đến. Hắn liền chém một đao, tấm vải mềm nửa đỏ nửa trắng rách thành từng mảnh, bay lả tả như cánh bướm, dần hóa thành tro xám — đó là tay áo của nàng.

Kim quang giáng xuống thân thể nàng, ngọn địa hỏa liếm lên tà váy nàng, bóng dáng đỏ trắng đan xen thoáng chốc trở thành một ngọn đuốc sống, lặng lẽ rơi xuống khe nứt.

*

17 tháng Chạp, trời đất đóng băng.

Tần Hi lại nằm mơ.

Hắn mơ thấy khi mình mười bốn tuổi, sư tôn dẫn hắn đi trên con đường núi đầy hoa xuân nở rộ, ân cần mà thận trọng căn dặn: “Bàn Thần Ti là một thứ gây ra sóng gió đẫm máu, con và Tiểu Thất đã bị thay đổi vận mệnh vì nó nên không thể để tai họa này xảy ra thêm lần nữa. Tiểu Cửu, con thông minh và điềm tĩnh, sau này nhất định phải lấy được nó, giữ thật chặt, không được để rơi vào tay kẻ không đáng tin, cũng đừng để nó mang lại thêm tai họa.”

Tần Hi mười bốn tuổi rất lười biếng: “Sư tôn sao không để Thất sư huynh làm?”

Sư tôn khẽ thở dài: “Bàn Thần Ti xảo quyệt và vô tình, khi gặp phải lòng người đầy rẫy vết thương, đa phần chỉ mang lại ảo mộng tự lừa dối bản thân, mà điều kiện để sở hữu nó là phải có tâm hồn đầy thương tích. Tiểu Thất vẫn cần phải trưởng thành thêm chút nữa.”

“Đệ tử cảm thấy huynh ấy trưởng thành hơn đệ tử.”

“Con?” Sư tôn khẽ cười. “Vi sư chỉ lo một điều thôi. Đó là sợ có cô nương nào gây khó dễ cho con.”

Nghe thử xem, sư tôn đang nói cái gì thế này? Tần Hi mười bốn tuổi khinh thường quay đầu giả vờ như không nghe thấy.

Hắn không cẩn trọng với các cô nương như Chu Cảnh, cũng không phóng đãng như Đoan Mộc Duyên. Hắn chưa bao giờ cảm thấy cô nương có gì đặc biệt, cho đến một ngày, hắn thật sự gặp một người đặc biệt.

Tần Hi mở mắt ra, trời đã sáng rõ, việc đầu tiên hắn làm là thăm dò vị trí của Thượng Thanh Hoàn — cách xa khá xa, có lẽ nàng lại đang đi làm công việc thư đồng kỳ lạ kia rồi.

Đẩy cửa phòng ra, tuyết tích tụ trên mái hiên bị gió thổi rơi từng mảng lớn. Trước mắt là Vô Phong Thành với bố cục thưa thớt, cũng là một trong những thành trấn của Đông Chi Hoang.

Không biết ai đặt tên, rõ ràng gió rất lớn, nhưng lại đặt tên là Vô Phong Thành.

Khi Tần Hi đẩy cửa bước vào quán ăn, Lệnh Hồ Trăn Trăn đang bị một đám nam nhân vây quanh, họ nhiệt tình trả lời những câu hỏi của nàng.

Nàng chỉ mới nói một câu: “Xin hỏi, các vị có ai có người mình thích…”

Câu nói còn chưa dứt, xung quanh đã đồng loạt gật đầu: “Có! Chính là cô nương xinh đẹp như thế này!”

…Phong tục Đông Chi Hoang sao mà thô lỗ thế?

Tần Hi đứng ở cửa chỉ gọi một tiếng: “Tiểu sư tỷ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa thấy hắn, mặt liền xụ xuống: “Ngươi tối qua lại đánh thức ta vào lúc nửa đêm!”

Đám nam nhân xung quanh vừa nghe thấy vậy, lập tức tản đi.

Tần Hi có chút khó xử nhìn nàng: “Tiểu sư tỷ, nói những lời như thế này trước mặt công chúng thì không hay lắm, phải không?”

Có gì mà không hay? Nàng thật sự cảm thấy hắn rất phiền. Từ khi rời khỏi ngôi làng nhỏ kia, khi ngủ ngoài rừng, hắn cứ nửa đêm đến đánh thức nàng; khi vào thành trấn thuê phòng, hắn lại đến gõ cửa gõ cửa sổ, nhất định phải làm nàng tỉnh giấc. Mỗi lần nàng hỏi có chuyện gì hắn lại chẳng nói, không biết có bệnh gì, dù có trả thêm gấp trăm lần tiền thi nàng cũng không thể chịu nổi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lườm hắn một cách rất không thân thiện: “Nếu cứ như vậy, sau này ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ nữa.”

Tần Hi nghiêng đầu nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Được, vậy Tiểu sư tỷ cứ ở lại phòng của ta đi.”

“Lát nữa ta sẽ tìm một cái cồng chiêng.” Mọi người đều đừng ngủ nữa.

Hắn không nhịn được bật cười, chỉ vào thực đơn gọi một loạt món ăn, rồi nghe nàng lật quyển sổ nhỏ của thư đồng và hỏi: “Ngươi còn chưa nói hết với ta, ngươi thích kiểu người như thế nào, trông ra sao, vì lý do gì?”

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng một lúc: “Vô lễ, gan to bằng trời, cứng đầu cứng cổ, lại còn rất tàn nhẫn.”

Tại sao hắn lại thích một người tệ hại như vậy? Lệnh Hồ Trăn Trăn lặng lẽ ghi chép lại, tiện thể xếp hắn vào danh mục “oan gia ngõ hẹp”.

Cháo thịt nóng hổi được mang lên, Tần Hi đẩy cho nàng một bát, đột nhiên hỏi: “Lần trước Tiểu sư tỷ nói với ta, người tốt nhất trong Nhất Mạch là Trầm Bất Bình, lời này là thật sao?”

Nàng gật đầu: “Thật mà, hắn thật sự rất tốt.”

“Sư đệ nguyện lắng nghe những điểm tốt của huynh ấy.”

Nói cái này rất phiền phức, lười nói, nàng chỉ đáp: “Hắn rất biết điều, tính toán rất nhanh nhẹn.”

Tần Hi nhàn nhạt đáp: “Sư đệ cũng tính toán rất nhanh nhẹn.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn buột miệng nói: “Ngươi chỉ biết tính toán để quỵt nợ thôi.”

Nói xong chính nàng cũng ngạc nhiên. Từ khi quen Tần Nguyên Hi đến giờ, hắn với tư cách là kim chủ thật sự không có gì để nói, vô cùng hào phóng, tuyệt đối không phải kiểu quỵt tiền. Thế nhưng, ấn tượng này từ đâu mà ra?

Tuy nhiên, hắn không phản bác, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nâng mi nhìn nàng.

Nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt như vậy, cũng chưa từng có ai nhìn nàng với ánh mắt như thế, như thể lo lắng và nhẫn nhịn, niềm vui sướng và đau khổ đan xen, chỉ chăm chú nhìn một mình nàng.

“Tiểu sư tỷ.” Giọng hắn rất nhẹ. “Sau khi chuyến dẫn đường này kết thúc, tỷ có thể vẫn thường xuyên ở bên sư đệ không?”

Nhưng hắn rõ ràng đã có người mình thích, tại sao lại nhìn nàng như thế này? Tại sao lại nói những lời như vậy với nàng?

Lệnh Hồ Trăn Trăn tránh ánh mắt của hắn, lắc đầu: “Không thể.”

Tần Hi thản nhiên nói: “Vậy thì sư đệ sẽ thường xuyên ở bên Tiểu sư tỷ.”

“Cũng không được.”

Hắn mỉm cười, chỉ dùng muỗng gắp thịt trong bát cháo thịt của mình sang cho nàng.

Đúng là một người tàn nhẫn, ký ức đẹp đẽ nhất lại là với hắn sao? Vậy mà nàng lại quên hết, còn muốn hắn quên, khiến hắn không thể nào hận được.

Nửa đêm canh ba, lần này Tần Hi không gõ cửa, không gõ cửa sổ, trực tiếp đẩy cửa vào, thu hết hơi thờ lại, cúi xuống nhìn nàng khi ngủ say. Hàng mi dày khẽ run, đôi môi đỏ thắm vô tội hơi bĩu ra, nhưng chân mày lại nhíu chặt.

Hắn quấn một lọn tóc nàng vào đầu ngón tay.

Là còn sống, biết động đậy. Tàn nhẫn thì cứ tàn nhẫn đi.

Tần Hi nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, khẽ gọi: “Tiểu sư tỷ, Tiểu sư tỷ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn mơ màng mở mắt ra, vừa thấy là hắn, liền ôm đầu kêu lên: “Ngươi lại muốn gì nữa?”

“Sư đệ vốn không muốn làm phiền Tiểu sư tỷ.” Tần Hi nói rất chân thành. “Nhưng Tiểu sư tỷ trên đường cứ hỏi về chuyện Tư Sĩ Tư Nữ, sư đệ cũng muốn giúp tỷ chút ít. Vừa rồi ta đã nghe được từ chưởng quầy khách điếm một tin tức hữu ích, tỷ có muốn nghe không?”

Nàng bật dậy: “Nói đi.”

“Nghe nói Tang Cốc ở phía Tây có một sơn cốc kỳ lạ, ngay cả yêu thú cũng không dám lại gần, mấy trăm năm trước có một cái tên, gọi là Tư Sĩ Cốc.”