So với Thẩm Nghiên Bắc thì Cố Trường Phong càng cảm thấy khó tin hơn, nói cho cùng tối hôm qua mẹ kế của y đã dùng máu của bà ta để nguyền rủa y không thể mang thai sinh con.
"Đại phu, ta thật sự mang thai?" Cố Trường Phong kích động đến mức giọng run lên.
Hoá ra trong khoảng thời gian này y luôn bực bội vô cớ, ăn uống không ngon miệng, lại thích ngủ là do mang thai. Lão đại phu bị nghi ngờ y thuật nên tỏ ra không vui: "Đã mang thai hơn ba tháng còn có thể giả hay sao?"
Hơn ba tháng? Cố Trường Phong run lên, tính lại thời gian, vừa đúng đêm hôm Thẩm Nghiên Bắc phải về kinh.
Một lần trúng luôn.
Trừ lần đó ra, mỗi lần hai người làm, Thẩm Nghiên Bắc đều rất cẩn thận, khi sắp cao trào sẽ rút ra không bắn vào bên trong. Lúc mới bắt đầu Cố Trường Phong còn không cảm thấy gì, nhưng số lần càng nhiều càng khó tránh khỏi sẽ buồn phiền.
Có phải vì y không đẹp, nên Thẩm Nghiên Bắc không muốn có hài tử với y, vậy nên mới không bắn vào trong?
Vấn đề này quá mức nhạy cảm, thật sự y không thể mở miệng hỏi được. Nhưng y lại không giấu được tâm sự, dần dần luôn để ý đến việc này. Sau này có một lần, Thẩm Nghiên Bắc chuẩn bị rút ra, y bỗng đẩy ngã hắn rồi ngồi lên, dùng lực khẽ siết.
Thẩm Nghiên Bắc bị y dọa sợ tới mức thiếu chút nữa kêu thành tiếng, sau đó ôm lấy Cố Trường Phong, cắn mạnh lên vai y, trong lòng thì sợ phát khiếp, nếu như bắn vào y mang thai thì làm sao bây giờ? Hắn còn chưa kịp quang minh chính đại rước y về, chưa chuẩn bị cho y một hôn lễ long trọng, không thể làm y chịu ấm ức như vậy được.
Trong nháy mắt Cố Trường Phong cảm động không nói lên lời. Y có tài đức gì mà có thể khiến Thẩm Nghiên Bắc yêu quý như thế? Lòng Cố Trường Phong dậy sóng, y dịu dàng nhìn Thẩm Nghiên Bắc.
Thẩm Nghiên Bắc vẫn đang ngơ ngẩn.
Tức phụ của hắn mang thai! Tức phụ nhà hắn là một nam nhân lại có thể mang thai?
Trời ạ! Tức phụ mang thai rồi? Ơ, nhưng sau đó sinh kiểu gì?
Ôm tức phụ vô số lần, tuyệt đối hắn có thể khẳng định ít nhất bề ngoài tức phụ không có gì khác so với hắn! Cái gì hắn có y cũng có, không thừa không thiếu gì cả.
Chẳng lẽ là cấu tạo bên trong khác nhau? Vậy song nhi sinh như thế nào?
Thẩm Nghiên Bắc buồn rầu gãi đầu.
Được rồi, cứ cho là song nhi có thể sinh con, nhưng tức phụ nhà hắn không có sữa! Hài tử sinh ra thì ăn cái gì đây? Nơi này lại không có sữa bột, không có bình sữa, không có tã giấy, phải chăm sóc bé con như thế nào?
Tưởng tượng tình cảnh bản thân chân tay luống cuống ôm hài tử khóc ầm ĩ vì đói, Thẩm Nghiên Bắc tức khắc thấy đầu mình cũng nhức.
Giống như hắn khi còn nhỏ, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, thân thể mẹ hắn không tốt cũng không có sữa, trong nhà cũng không có tiền mua sữa bột này nọ, hắn ăn gì mà lớn nhỉ?
"Nghiên Bắc?"
"Nghiên Bắc?"
"A?" Thẩm Nghiên Bắc đột nhiên phục hồi tinh thần, lập tức đối mặt với ánh mắt mừng rỡ của tức phụ.
"Con của chúng ta đã hơn ba tháng." Hốc mắt Cố Trường Phong đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào.
Mọi người đều cho rằng Cố Trường Phong không thể mang thai? Không phải hiện tại y mang thai rồi sao? Nhất thời suy nghĩ của Cố Trường Phong bị cuốn theo chiều gió.
"Hơn ba tháng?" Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt. Hơn ba tháng, chẳng phải là có từ buổi tối hôm đó?
Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc sáng lên, đồng thời âm thầm thở dài. May mắn tối hôm qua thấy tức phụ quá mệt mà không làm. Nếu không...
Không đúng, nếu hơn ba tháng, vì sao hiện tại tức phụ mới có phản ứng?
Lão đại phu giải thích nghi hoặc của hắn: "Quý phu lang tuy thân thể cường tráng, nhưng dựng phu không thể mệt nhọc bôn ba, không thể chịu kích thích. Mới đầu y cũng chưa có phản ứng nào quá lớn, nhưng do mấy ngày gần đây mệt nhọc quá độ, tâm tình thay đổi rất nhanh, lại tức giận nên sẽ tức ngực khó thở..."
Cố Trường Phong cũng hiểu được. Thời điểm y mới mang thai, mọi chuyện đều đã xong, thể xác và tinh thần được thả lỏng chỉ cần đợi thánh chỉ triệu y hồi kinh, hơn nữa y cũng ăn ngon ngủ yên không cảm giác gì là không thoải mái cả. Nhưng một đường bôn ba hồi kinh, đầu tiên là kinh ngạc vui mừng vì được đại hôn sau đó lại bị nữ nhân ác độc kia nguyền rủa, trong lòng tích tụ tâm sự, không có tâm trạng ăn uống ngủ nghỉ, phản ứng mang thai lập tức biểu hiện ra!
"Đại phu, hiện tại phải làm sao bây giờ? Tức phụ của ta nôn rất nhiều." Thẩm Nghiên Bắc có chút lo lắng.
"Trước ăn chút đồ thanh đạm, giữ tâm tình bình tĩnh, nghỉ ngơi cho tốt là được." Lão đại phu trả lời, "Phu lang ngài thể lực tốt, không cần lo lắng."
Thẩm Nghiên Bắc lại hỏi: "Có yêu cầu gì đặc biệt cần chú ý không?"
Lão đại phu nhìn quanh phòng tân hôn được trang trí trông vô cùng lộng lẫy, vốn muốn nói đừng vận động quá kịch liệt, nhưng giai đoạn đầu mang thai đã qua, thân thể dựng phu cường tráng. Ông ta ho nhẹ nói: "Phương diện kia nên tiết chế chút ít, đừng ăn đồ quá nhiều dầu mỡ."
Thẩm Nghiên Bắc ghi nhớ thật kĩ. Kỳ thật thời gian hắn ở hiện đại, vì mẹ hắn mang thai, hắn đã xem rất nhiều sách chăm sóc thai phụ, đáng tiếc mẹ lại bị người cha khốn nạn làm cho tức giận cuối cùng dẫn đến sinh non.
Cảm tạ lão đại phu, dặn Chu Dục tiễn đại phu đi về, Thẩm Nghiên Bắc vén xiêm y Cố Trường Phong lên, nhìn chằm chằm vào bụng y. Hơn ba tháng, nhưng bụng của tức phụ vẫn còn tám khối cơ bụng gợi cảm xinh đẹp.
Duỗi tay nhẹ sờ, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy khó mà tưởng tượng được: "Nơi này thực sự có hài tử?" Hắn vẫn luôn coi Cố Trường Phong như nam nhân, sinh con hay không cũng không sao cả. Nhưng khi biết được trong bụng Cố Trường Phong thật sự có hài tử, hắn đột nhiên cảm thấy hơi vi diệu.
Cố Trường Phong nắm lấy tay hắn: "Đúng vậy! Chúng ta có con rồi!"
Thẩm Nghiên Bắc nhìn vẻ mặt vui mừng của tức phụ, khác hoàn toàn bộ dáng ảm đạm thảm thương lúc trước khi bị kết luận khó có khả năng mang thai sinh con. Hắn bèn trêu: "Ai nói tức phụ của ta không thể sinh? Hiện tại không phải đã mang thai rồi hay sao?"
"Ừ." Nét tươi cười trên khuôn mặt Cố Trường Phong khó có thể che giấu.
"Lúc này đã yên tâm chưa?"
"Yên tâm rồi."
"Em đấy..." Thẩm Nghiên Bắc ôm lấy Cố Trường Phong, sau rồi hôn lên môi y, "Về sau không được suy nghĩ lung tung nữa!"
Cố Trường Phong ngượng ngùng, ai mà nghĩ được, một lần trúng luôn đâu?
Thẩm Nghiên Bắc vuốt ve mặt y: "Đại phu nói tâm tình em thay đổi rất nhanh, lại tức giận, đây là có chuyện gì?"
Vốn định không nói cho Thẩm Nghiên Bắc biết chuyện kia, nhưng hiện tại y đã mang thai nên chẳng thèm sợ mấy lời nói vớ vẩn của bà ta nữa.
"Đêm hôm trước, mẹ kế ta gào lên muốn gặp ta, còn tự hại mình uy hiếp hạ nhân. Hạ nhân sợ bà ta làm thật, vội vàng báo cho ta biết..."
Thẩm Nghiên Bắc càng nghe càng chíu chặt mày, đến đoạn nghe được bà ta dùng máu để nguyền rủa Cố Trường Phong, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống: "Em đã tận tình tận nghĩa với bà ta, bà ta còn không biết tốt xấu như vậy!"
"Lúc ấy ta cũng rất tức giận, nhưng hiện tại," Ánh mắt Cố Trường Phong nhu hòa, "Mặc kệ bà ta nói cái gì làm cái gì cũng không ảnh hưởng đến ta."
Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc nặng nề. Không phải muốn chết sao? Vậy để hắn thành toàn cho bà ta.
Trong lòng suy tính một chút, Thẩm Nghiên Bắc ghi nhớ việc này, quay người bưng đồ ăn sáng đến: "Hiện tại có thấy khá hơn chút nào không? Có muốn ăn gì không?"
"Muốn ăn." Có lẽ khúc mắc đã được hóa giải, hiện tại y chỉ thấy rất sảng khoái, cũng đã không còn cảm giác buồn nôn, còn cảm thấy rất đói bụng. Hơn nữa, Thẩm Nghiên Bắc đã nấu cháo, rau xanh với tôm hồng bóc vỏ trông rất ngon miệng. Món trứng tráng vàng ươm với giá đỗ và dưa leo bào sợi, nhìn có vẻ mới lạ.
Một miếng cháo một miếng bánh trứng, hai món ăn sáng rất vừa miệng, Cố Trường Phong ăn chừng ba chén cháo.
Thẩm Nghiên Bắc một bên nhìn y ăn, một bên cân nhắc đi tìm người để tìm hiểu song nhi ở thế giới này sinh con nuôi con kiểu gì. Cố Trường Phong thân là song nhi, nhưng cha của y đã mất sớm, mẹ kế lại coi y như cái đinh trong mắt, căn bản không dạy dỗ y về phương diện này, hai người bọn họ cũng không biết phải làm gì.
"Song nhi sinh hài tử như thế nào?" Lão song nhi bị tìm tới hỏi chuyện, cổ quái nhìn đôi phu phu trước mặt, trong mắt ông tràn ngập vẻ khó tin. Nhưng thấy thần sắc hai người nghiêm túc, cũng không phải vui đùa, bè nghiêm túc đáp lời.
Khóa học sinh lý này đã khiến Thẩm Nghiên Bắc phải thốt lên rằng Chúa sáng chế thật thần kỳ—— Song nhi là một giới tính mà cơ thể tập hợp các ưu điểm của nam và nữ, là giới tính thứ ba của nhân loại.
Có thể mang thai sinh con mà không cần phải có kinh nguyệt, thể lực sức chịu đựng đều tốt hơn so với phụ nữ. Chỉ là thói quen thẩm mỹ của thế giới này đã khiến cho hầu hết các song nhi trở nên nữ tính và dịu dàng, dẫn đến thói quen sống và cơ thể ngày càng nữ tính hơn.
Muốn nói song nhi có điểm gì không tốt đó là không thể có sữa cho hài tử. Nhà nào nghèo khổ thì đều cho uống nước cháo nước cơm, nhà nào phú quý thì mời bà vú.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng, Thẩm Nghiên Bắc cũng đã biết cần chuẩn bị những gì, nhưng trước đó cần phải làm một chuyện—— đó là ngày thứ ba lại mặt.
Cái gọi là ngày thứ ba lại mặt là đôi vợ chồng mới thành thân ngày thứ ba, mang lễ đến nhà mẹ đẻ thăm viếng, nhà mẹ đẻ sẽ chuẩn bị bữa cơm chiêu đãi con rể. Nhưng chủ nhân phủ Trấn Quốc Công lại là Cố Trường Phong, ngày thứ ba này lại mặt, Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp cùng Cố Trường Phong dọn về ở chung.
Điều kiện ở Trấn Quốc Công phủ tốt hơn so với Thẩm phủ. Thứ nhất, thời tiết càng ngày càng nóng, ở Trấn Quốc Công phủ dưỡng thai thoải mái hơn rất nhiều, thứ hai là hắn muốn đến xem nữ nhân điên kia sống thế nào.
Quản gia Trấn Quốc Công phủ từ sớm đã cho người mở cửa chính, sắp xếp hạ nhân thành hai hàng nghênh đón chủ nhân hồi phủ. Chờ Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong xuống xe ngựa là một cảnh tượng long trọng.
"Bái kiến quốc công, cô gia!" Hạ nhân trong phủ trăm miệng một lời quỳ rạp trên sân.
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày trêu chọc nhìn Cố Trường Phong. Cố Trường Phong ho nhẹ một tiếng: "Đều đứng lên cả đi."
Y nói với quản gia: "Tất cả tiền tiêu vặt của hạ nhân trong phủ tháng này đều tăng gấp đôi."
Hạ nhân vui vẻ nói: "Tạ ơn quốc công ban thưởng!"
Cố Trường Phong nắm lấy bàn tay đang gãi lòng bàn tay y, lạnh lùng nói: "Ngày sau lời của cô gia cũng như lời của ta, cần phải vâng theo, nếu như ai làm trái lời sẽ trục xuất khỏi phủ!"
"Vâng! Cẩn tuân quốc công, cô gia phân phó!" Mọi người vội cung kính đồng ý.
Khóe miệng Thẩm Nghiên Bắc bất giác cong lên, nắm lấy tay y cùng sóng vai vào cửa. Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghiên Bắc tới phủ Trấn Quốc Công.
Phủ Trấn Quốc Công là xây dựa theo kiểu cung điện, diện tích rộng lớn, các phòng bên trong đều trang trí hoa mỹ. Nữ nhân kia là người rất biết hưởng thụ, bà ta sai người bố trí chủ viện mình ở giống như tiên cảnh, có cầu nhỏ, có hồ nước, vườn hoa cây cối cái gì cần đều có hết. Trái lại, khoảng sân nơi Cố Trường Phong sống trước đây nằm ở góc hẻo lánh nhất của Quốc Công phủ, cỏ dại mọc um tùm, trong sân chỉ có một cây bách, trông vô cùng hoang vắng.
"Bà ta sai hạ nhân đem đồ của ta ném vào chỗ này, lại nói với phụ thân ta là ta luyện võ không muốn làm phiền Cố Thanh Dao, muốn tìm một chỗ an tĩnh mới dọn qua đây." Khi đó không phải y không muốn nói với phụ thân, mà là y không muốn nhìn vẻ đạo đức giả của bà ta, cũng không muốn bị Cố Thanh Dao coi như bảo tiêu nên mới đồng ý ở lại chỗ này. Ở đây có thể tránh tầm mắt mọi người, càng tiện cho y ra ngoài.
Thẩm Nghiên Bắc nghe có chút đau lòng, lại âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Nhìn đám cỏ dại um tùm, Cố Trường Phong bất đắc dĩ nói: "Có lẽ bọn họ cho rằng đây cấm kỵ của ta, ta không hạ lệnh cũng không ai dám tới xử lý."
Chủ viện bị nữ nhân kia chiếm cứ, y cũng không muốn ở nơi đó, quản gia lập tức sai người sửa sang lại Đông viện để y ở, nơi này cứ thế bị bỏ hoang vu. Trên thân cây trong viện đều có dấu vết tập võ, Thẩm Nghiên Bắc có thể tưởng tượng được bộ dáng Cố Trường Phong thời niên thiếu.
Đang muốn mở cửa vào xem, Cố Trường Phong kéo hắn lại: "Cũng không có gì đẹp."
Thẩm Nghiên Bắc cười tủm tỉm nhìn y, Cố Trường Phong đành phải buông tay.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, ngoài giường và bàn ghế cũng chỉ có thêm một chiếc bàn đọc sách. Trên bàn sách có giấy, bút mực với mấy quyển sách, có binh thư, còn có——
"Tê sơn xuân hoa ký?" Quyển sách này nhìn rất khác thường, Thẩm Nghiên Bắc tò mò cầm lên xem.
Cố Trường Phong ngơ ngác nhìn hắn lật sách, một hồi lâu mới nhớ đấy là sách gì, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, vội vàng tiến lên muốn cướp về.
"Í trời, hoá ra thời niên thiếu của tức phụ ta cũng thích mấy quyển thoại bản nha!"
Thẩm Nghiên Bắc đè y lên tường. Nhìn tên quyển sách thì giống mấy quyển thường thường thôi, nhưng thực chất nội dung lại kể về câu chuyện "yêu tính quánh nhau". Thật sự là yêu tinh đánh nhau! Lại còn là câu chuyện của một con thỏ tinh và một nông phu!
"Không phải ta mua, là nhặt được trên đường!" Cố Trường Phong đỏ mặt biện giải. Nội dung thế nào y đã không nhớ nữa, lúc ấy cũng tưởng du ký, ai ngờ...
"Đọc hết rồi?" Thẩm Nghiên Bắc ái muội hôn lên môi y.
"Không, ta xem luôn kết truyện." Cố Trường Phong bị hành động của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng.
"Ồ..." Thẩm Nghiên Bắc cười xấu xa cắn nhẹ môi y: "Ta mang về đọc rồi sẽ kể lại cho em nhé!"