Thẩm Nghiên Bắc từ trước đến nay luôn là người nói được làm được, đọc hết quyển sách trong một ngày rồi sau đó buổi tối kể lại nội dung câu chuyện cho Cố Trường Phong.
"Nghiên Bắc——" Cố Trường Phong dựa lưng vào vách trong bể tắm, mặt ửng hồng thốt lên một tiếng, đôi tay chống trên người thanh niên.
Cơ bắp căng chặt tạo ra đường cong duyên dáng, mật sắc trên da thịt đỏ ửng nhàn nhạt, trên người không biết là mồ hôi hay bọt nước, bộ dáng cực kì mê người. Thẩm Nghiên Bắc nâng một chân y đặt lên vai mình, hạ eo, nghiêng đầu nhẹ nhàng cười bên tai y: "Nông phu ăn thỏ con như thế này, em hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu rồi! Ưm——" điểm mẫn cảm bị mạnh mẽ chạm tới, khoái cảm lập tức ập đến, thân thể không tự chủ được rùng mình, hai chân Cố Trường Phong bủn rủn vô lực sắp trượt xuống, đành phải vội vã vòng qua ôm chặt eo Thẩm Nghiên Bắc.
Thanh niên tóc dài rơi trên vai, miệng cười tà mị, môi lưỡi du di trên người y tới lui đồng thời chính mình vùi sâu vào trong thân thể y, xúc cảm nóng rực như muốn đốt cháy cả cơ thể...
Sợ Cố Trường Phong không thoải mái, Thẩm Nghiên Bắc không dám quá phận, chỉ hai lần. Cũng không biết có phải bởi vì mang thai thân thể sẽ nhạy cảm không mà sau khi làm xong cả người Trường Phong mềm như bông, đến ngón tay cũng không nhấc nổi. Thẩm Nghiên Bắc tâm tình vui vẻ rửa sạch giúp y.
Hắn rất vừa lòng với điều kiện hiện tại, vô cùng thích bồn tắm dùng bạch ngọc xây lên trong phòng này. Bể tắm không phải là rất lớn, nhưng tuyệt đối đủ chỗ cho hai đại nam nhân ở bên trong làm một chút chuyện nhỏ!
Toàn thân Cố Trường Phong nóng rực, quả thực không thể tin được bản thân sẽ biến thành bộ dáng mềm yếu này. Y muốn đứng dậy từ trong lòng Thẩm Nghiên Bắc, nhưng lại bị Thẩm Nghiên Bắc lôi kéo, nhào thẳng vào ngực hắn.
Thẩm Nghiên Bắc vùi đầu vào trong hõm vai y, vuốt ve sống lưng y, thở dài nói: "Ta sắp chết trên người của em luôn rồi." Tức phụ đang mang thai, hắn cũng không lo lắng, trực tiếp bắn vào bên trong, cảm thấy sung sướng muốn chết!
Khuôn mặt Cố Trường Phong đỏ bừng như muốn bốc khói: "Huynh đứng dậy đi." Sau lưng bị sờ đến tê dại, y cố nén mới không phát âm thanh cảm thấy thẹn thùng.
"Được rồi..." Thẩm Nghiên Bắc hôn lên gáy y, không chút do dự buông Cố Trường Phong ra.
Tương lai còn dài, không cần phải quá gấp gáp.
Nằm trên giường mềm mại thoải mái, Cố Trường Phong thở dài một cái. Vừa rồi quả thực rất sảng khoái, mỗi lỗ chân lông đều giãn ra, hiện tại thả lỏng rồi, lại lười biếng muốn ngủ.
Thấy y thích ý híp mắt, Thẩm Nghiên Bắc câu được câu không vuốt ve lưng Cố Trường Phong, y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chờ nam nhân ngủ, Thẩm Nghiên Bắc nhìn một hồi mới nhẹ nhàng xuống giường.
Quản gia chờ ở ngoài cửa: "Cô gia, ngài tìm ta?"
Thẩm Nghiên Bắc ngượng ngùng cười: "Đã trễ thế này còn làm phiền ngươi."
Quản gia kinh sợ: "Ngài nặng lời rồi."
Thẩm Nghiên Bắc nói: "Ngày thứ ba lại mặt vốn là phải bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, tuy cha mẹ Trường Phong không còn nhưng trong phủ dù sao cũng còn có lão phu nhân. Ta là vãn bối, đương nhiên phải đi bái kiến trưởng bối."
Quản gia sửng sốt, thanh niên trước mắt cười tủm tỉm: "Xin nhờ quản gia dẫn ta đi gặp lão phu nhân."
Tuy rằng miệng cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười. Nhớ lại lời nói của Cố Trường Phong buổi sáng với chúng hạ nhân, quản gia cúi đầu nói: "Cô gia mời đi bên này."
Vì thế Thẩm Nghiên Bắc theo quản gia ra phía sau chủ viện.
Dọc hành lang treo đèn lồng, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bốn phía tiếng côn trùng kêu rả rích, mặt Thẩm Nghiên Bắc không biểu cảm nhìn nơi xa hoa lộng lẫy trước mắt, đi qua bích thủy đình hóng gió, xuyên qua giàn hoa, đến một viện còn sáng đèn.
Cửa viện đã đóng, quản gia tiến lên gõ cửa, người gác đêm nhanh chóng mở lỗ nhỏ trên cửa dò hỏi: "Ai? Đã trễ thế này, đến có chuyện gì?"
"Cô gia đến thăm người, mở cửa."
Hạ nhân trông coi ở chủ viện vẫn chưa ra cổng lớn nghênh đón hai người hồi phủ, nhưng mệnh lệnh của Cố Trường Phong đã truyền đến tai mỗi người. Nhìn thanh niên văn nhã tuấn tú xa lạ đứng cạnh quản gia, người hầu vội vàng mở cửa: "Cô gia."
"Không cần đa lễ, lão phu nhân đã ngủ chưa?" Thẩm Nghiên Bắc thấp giọng hỏi.
"Bẩm cô gia, vẫn chưa."
Đêm đó sau khi nữ nhân kia náo loạn bên trong này bị quốc công gia cưỡng chế, đại phu cho bà ta uống thuốc, nhưng ngày thứ hai tỉnh lại bà tà càng hung hãn hơn. Ngày đó là ngày đại hỉ của quốc công gia, ai cũng không dám làm phiền quốc công, nên trực tiếp trói bà ta lại, mặc kệ bà ta chửi, chán thì nghỉ.
Thấy mình nổi điên như vậy cũng chẳng thay đổi được gì, bà ta biết điều an tĩnh hai ngày. Nhưng hôm nay là ngày thứ ba lại mặt, bà lại nổi điên, còn nhất định phải chọn buổi tối mới làm ầm ĩ!
Người hầu mắng thầm trong lòng, trên mặt lại cung kính dẫn đường cho Thẩm Nghiên Bắc. Nghĩ đến Thẩm Nghiên Bắc lát nữa gặp bà ta, nói không chừng cũng sẽ bị đối phương dùng ngôn ngữ công kích, bèn nhắc nhở: "Mấy ngày nay thời tiết khô nóng khó chịu, tâm tình lão phu nhân không được tốt, nếu có gì không phải mong cô gia thứ lỗi."
Thẩm Nghiên Bắc cười nhạt.
Tiếng mở cửa vang lên, đôi mắt tràn đầy oán hận của bà ta lập tức nhìn thẳng về phía hắn. Bốn mắt nhìn nhau. Thẩm Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn Quốc công phu nhân bị trói ngồi trên ghế, khăn vải nhét đầy miệng, ánh mắt phẫn hận.
Hắn đã từng gặp Cố Thanh Dao. Dung mạo Cố Thanh Dao xuất sắc được kế thừa từ Quốc công phu nhân. Người trước mắt tuy chật vật tiều tụy, nhưng nhiều năm sống trong nhung lụa lại biết cách bảo dưỡng cẩn thận, dấu vết năm tháng vẫn chưa lưu lại quá nhiều. Nếu trang điểm tỉ mỉ và được nô bộc hầu hạ, hẳn là khí chất phu nhân sẽ lập tức lộ ra.
Đáng tiếc...
Thẩm Nghiên Bắc nhìn về phía người hầu: "Sao có thể vô lễ như thế? Mau cởi trói cho phu nhân!"
Kẻ hầu không dám chần chờ, vội vàng cởi bỏ dây thừng, ai ngờ Quốc công phu nhân vừa thoát ra, khắn vải cũng vừa bỏ đã vung tay lên tát kẻ vừa cởi trói, mắng: "Tiện tì!"
Thẩm Nghiên Bắc đang ở đây, kẻ đó tức giận mà không dám nói gì, Thẩm Nghiên Bắc vẫy tay cho người đó lui ra.
"Ngươi là kẻ nào?" Cho dù hiện tại lưu lạc đến nông nỗi này, Quốc công phu nhân vẫn còn dư sức mắng người.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn xung quanh một vòng, có lẽ là sợ bà ta lại tự mình hại mình lần nữa, tất cả đồ vật bén nhọn trong phòng đều được cất hết. Nhưng chỉ cần muốn chết, cũng không cần thiết phải có vũ khí sắc bén.
"Năm trước quận Lưu Dương bị động đất, lúc ta phụng hoàng mệnh đi cứu tế từng gặp qua Vương phi Tấn Dương Vương." Thẩm Nghiên Bắc cũng không để ý ánh mắt như muốn ăn thịt người đang chiếu vào người mình, nói thẳng, "Vương phi Tấn Dương Vương quốc sắc thiên hương, đáng tiếc thời vận không tốt, Tô trắc phi đã hoài thai trước một bước..."
Sắc mặt Quốc công phu nhân biến đổi, vội vàng nhìn Thẩm Nghiên Bắc.
"Tấn Dương Vương cưng chiều Tô trắc phi bao nhiêu, lại ghét bỏ Tấn Dương Vương Vương phi bấy nhiêu. Vương phi ghen ghét trong lòng, nhiều lần ra tay muốn diệt trừ đứa nhỏ trong bụng của Tô trắc phi, đáng tiếc mưu kế bại lộ bị Tấn Dương Vương phát hiện và xử lý, bị ném vào đình viện tự sinh tự diệt."
Thẩm Nghiên Bắc tiếc nuối thở dài, "Tô trắc phi theo đó trở thành người đứng đầu trong vương phủ Tấn Dương Vương, ra cửa được đưa đón đàng hoàng, có nô bộc hầu hạ, cuộc sống sung túc. Đáng thương cho Vương phi, vết thương chồng chất không người chăm sóc..."
Quốc công phu nhân kinh hoảng, hy vọng duy nhất hiện giờ của bà ta chính là nữ nhi Cố Thanh Dao. Nếu Cố Thanh Dao chết, bà ta phải làm sao bây giờ? Nhi tử của bà ta phải làm sao bây giờ?
Khoan... chờ đã! Con trai của bà ta đâu?
Sắc mặt Quốc công phu nhân trắng bệch, bà ta tiến lên tóm lấy Thẩm Nghiên Bắc vội hỏi: "Ngươi có thấy bên cạnh Vương phi có một tiểu công tử không?"
Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không thấy tiểu công tử nào cả, chỉ thấy có một kẻ hầu chừng bốn năm tuổi chuyên lót chân dưới xe cho Tấn Dương Vương."
Quốc công phu nhân như bị sét đánh, cả người ngơ ngẩn.
Nhi tử của bà ta thành nô bộc lót chân?
Không! Không có khả năng! Đó là đệ đệ ruột của nó! Sao nó có thể để đệ đệ đi làm nô tài!?
Thẩm Nghiên Bắc tiếp tục nói: "Tô trắc phi sau mười tháng hoài thai, sinh hạ một nữ nhi, Tấn Dương Vương vui mừng phấn chấn, coi như ngọc quý trên tay mà nâng niu. Ban thưởng như thủy triều cho Tô trắc phi. Tấn Dương Vương Vương phi bị kích thích đến ngu người, lại đi lợi dụng sắc đẹp quyến rũ thị vệ vương phủ, sau đó thuận lợi mang thai!"
Cái gì? Quốc công phu nhân đột nhiên trợn tròn mắt.
"Mượn cái thai trong bụng, một lần nữa Vương phi đoạt được sự yêu thương của Tấn Dương Vương. Ngay lúc này, Tô trắc phi lại tuyên bố có thai!" Thẩm Nghiên Bắc hơi ngừng lại.
"Nó... nó..." Chuyện bí ẩn như vậy Thẩm Nghiên Bắc lại biết, vậy Cố Thanh Dao thông dâm với thị vệ hẳn sẽ nhanh chóng bị tra xét ra! Sắc mặt Quốc công phu nhân xám trắng, ngẩn người liên tiếp lui về sau bước.
Quả nhiên, bên tai lại nghe thấy thanh âm như bùa đòi mạng của Thẩm Nghiên Bắc: "Tô trắc phi tìm được chứng cứ Vương phi thông dâm cùng thị vệ, Tấn Dương Vương vô cùng phẫn nộ, sai người phá cái thai trong bụng nàng ta..."
Hai chân Quốc công phu nhân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất. Bà ta bịt tai, thần sắc thê lương, giận dữ quát Thẩm Nghiên Bắc: "Ngươi câm miệng! Ngươi câm miệng lại cho ta! Không được nói! Không được nói nữa!!"
Thế mà đã không chịu nổi rồi? Thẩm Nghiên Bắc nhếch môi: "Tấn Dương Vương Vương phi còn thoi thóp, sai tỳ nữ tâm phúc gọi tiểu nô lót chân kia tới..."
Nói tới đây Thẩm Nghiên Bắc cố ý dừng một chút, sau đó gằn từng chữ nói: "Sau đó sai người siết chết tiểu nô kia!"
Trái tim giống bị người dùng đao cùn tra tấn, Trấn Quốc Công phu nhân đau đớn đến nỗi trước mắt tối sầm, muốn nói chuyện, nhưng thanh âm mắc nghẹn ở yết hầu.
Thẩm Nghiên Bắc đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt bà ta, ôn hòa nói: "Tấn Dương Vương Vương phi trước khi chết muốn ta nói lại một câu với bà——"
"Đều là tại ngươi, là ngươi hại ta, ta chết cũng sẽ không tha thứ ngươi!"
Con ngươi Quốc công phu nhân run lên.
"Vương phi Tấn Dương Vương nói đúng." Thẩm Nghiên Bắc nhìn chằm chằm bà ta, chậm rãi nói, "Mẹ nào con đấy, là bà hại nữ nhi của bà, cũng hại chết con bà."
"Không! Không phải ta! Ta không có! Ta không có!!" Quốc công phu nhân đột nhiên điên cuồng rít lên.
Thẩm Nghiên Bắc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, tươi cười: "Tấn Dương Vương Vương phi đi về cõi tiên, Tấn Dương Vương không cho người phát tang, mà trực tiếp phân phó hạ nhân ném thi thể nàng và tiểu nô bộc đến bãi tha ma cho chó hoang ăn. Không biết hai ngày này phu nhân có mơ thấy Vương phi và tiểu nô bộ kia không? Phu nhân thấy bọn họ có ổn không?"
Trấn Quốc Công phu nhân điên loạn hét: "Câm miệng! Câm miệng!"
Thẩm Nghiên Bắc nghe lời bà ta im lặng, cuối cùng liếc nhìn bà ta một cái rồi xoay người rời đi.
"A——"
Phía sau truyền đến tiếng gào khóc tê tâm liệt phế, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng đối phương đau khổ thế nào, nhưng trong lòng Thẩm Nghiên Bắc không cảm thấy áy náy chút nào. Bởi vì lời hắn nói đều là sự thật.
Hắn thông báo cho Tô Thanh Trạch hôn sự của hắn và Cố Trường Phong. Tô Thanh Trạch trở về, ngoài việc chúc mừng hắn còn kể chuyện Vương phi tranh sủng với trắc phi kinh khủng thế nào.
Điều hắn không nói ra là Cố Thanh Dao giết chết nhi tử của Tô Nhụy Trân, hẳn là Tấn Dương Vương khát vọng con nối dõi đã lâu vô cùng đau lòng. Nhưng chuyện Cố Thanh Dao thông dâm cùng thị vệ rồi mang thai khiến hắn nổi lên hoài nghi.
Nữ nhân bên cạnh Tấn Dương Vương nhiều không đếm xuể, nhưng trừ Tô Nhụy Trân ra căn bản không có ai mang thai! Hắn và Cố Thanh Dao phu thê nhiều năm như vậy, Cố Thanh Dao cũng chưa từng mang thai. Thế mà chỉ cần làm loạn với người khác một lần đã lập tức có thai!
Tuy rằng không muốn thừa nhận bản thân không được, nhưng Tấn Dương Vương vẫn hoài nghi trong lòng. Gã ta liều mạng ngủ một lượt với các nữ nhân trong phủ, kết quả vẫn không ai mang thai cả!
Tô Nhụy Trân phát hiện Tấn Dương Vương không đúng lắm, trong lòng kinh sợ bèn viết thư cầu cứu Tô gia. Tô lão thái thái đang bệnh nhận được tin, bệnh càng thêm nghiêm trọng, vội tìm Tô Kính Hằng tới thương lượng.
Nhưng bọn họ còn chưa thương lượng ra đối sách, Tấn Dương Vương đã gây khó dễ, gã ta đã tìm được gian phu! Hai đứa nhỏ Tô Nhụy Trân sinh đều không phải là con của hắn!
Mắt thấy tình cảnh thảm hại của Cố Thanh Dao sẽ rơi trên người mình, người làm mẹ như Tô Nhụy Trân trở nên mạnh mẽ, nhìn nhi tử còn trong tã lót bèn cắn răng. Nàng dứt khoát, nếu đã làm phải làm đến cùng, đồng quy vu tận với Tấn Dương Vương!
Tin dữ truyền đến, Tô lão thái thái bị kích thích qua đời. Tô gia rơi vào đường cùng, phát tang. Tô Thanh Trạch muốn giữ tròn đạo hiếu, đến sang năm ra hiếu mới có thể về kinh.
Cuối cùng cát bụi cũng về với cát bụi, ở đời làm gì có ai biết trước được tương lai.
Thời điểm Thẩm Nghiên Bắc trở lại phòng, Cố Trường Phong vẫn còn đang ngủ say. Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm cương nghị của y, ánh mắt dịu dàng như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Bỗng nhiên mí mắt nam nhân giật giật, theo bản năng chui vào lòng hắn. Thẩm Nghiên Bắc ôm người, mỉm cười hôn lên trán y, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Hôm sau Cố Trường Phong tỉnh giấc với tinh thần sảng khoái, đợi y rửa mặt xong, Thẩm Nghiên Bắc cười nói: "Không phải nói muốn ăn châu chấu xào hay sao? Ta bảo người đi mua chút châu chấu, không bằng buổi trưa đến tửu lâu Đồng Phúc ăn cơm?"
"Được." Cố Trường Phong cảm thấy ấm áp, lời y nói hắn luôn ghi tạc trong lòng.
Đang chuẩn bị ra ngoài, quản gia vội vàng chạy lại nói: "Bẩm quốc công, cô gia, chủ viện bên kia đã xảy ra chuyện."
Cố Trường Phong nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia nhìn sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc bình thường, cúi đầu nói: "Lão phu nhân điên rồi!"
Cố Trường Phong và Thẩm Nghiên Bắc liếc nhìn nhau, Thẩm Nghiên Bắc gãi lòng bàn tay y: "Qua xem một chút?"
Nữ nhân trong chủ viện đầu tóc bù xù, thần sắc kinh hoàng hét ầm lên: "Không phải ta! Không phải ta! Ta không sai! Ta không sai! Không phải ta làm hại các ngươi!"
Một hồi bà ta lại ôm cái gối trong ngực như dỗ dành, vỗ về con nhỏ, nhẹ giọng nói: "Bảo bảo ngoan, ngủ ngoan nào, lớn rồi con sẽ trở thành Trấn Quốc công..."
Cố Trường Phong nhíu mày: "Đại phu tới khám chưa?"
"Rồi ạ, đại phu nói lão phu nhân bị bệnh điên."
"Đã như vậy phải tĩnh dưỡng cho tốt, không bằng đưa bà ấy đến biệt trang Lăng Thủy. Bên đó không gian thanh tĩnh, rất thích hợp dưỡng bệnh." Thẩm Nghiên Bắc đề nghị nói.
Tức phụ của hắn có lòng tốt, nếu đối phương ngoan ngoãn yên ổn sống trong Quốc công phủ, tức phụ cũng sẽ không khắt khe với bà. Nhưng bà ta cố tình muốn tìm đường chết, vậy hắn sẽ tiễn nàng một đoạn đường.
Cố Trường Phong chưa nghĩ gì đã đồng ý. Năm ngoái y cho người truyền tin nhị công tử Trấn Quốc Công phủ chết bất ngờ, còn Quốc công phu nhân bị bệnh điên ra ngoài. Hiện giờ y thành thân lại có hài tử, tống người đi biệt trang cũng không gì đáng trách.
Quản gia lĩnh mệnh đi sắp xếp, Thẩm Nghiên Bắc lôi kéo Cố Trường Phong đi dạo phố. Người đi đường nhìn thấy hai người đan mười ngón tay vào nhau, ai nấy đều thấy ngưỡng mộ không thôi.
"Đó là Thẩm đại nhân và Trấn Quốc Công, tình cảm hai người thật tốt!"
"Ai nói không phải đâu! Cháu ta mới trở về từ biên cương nói cho ta biết, Thẩm đại nhân còn cố ý đi làm giám quân vì Trấn Quốc Công..."
"Thật làm người khác hâm mộ mà!"
Trước sự ngưỡng mộ của mọi người trên đường, bước chân Cố Trường Phong dần chậm lại.
Lúc trước y đã từng là đối tượng mà toàn bộ hán tử Ung Kinh chán ghét, tất cả nữ tử song nhi đều khinh thường, y luôn một thân một mình, cô đơn lẻ bóng. Tuy rằng không oán trời trách đất, nhưng cũng rất buồn, trong lòng vô cùng khát vọng có một người không chê vẻ ngoài của mình, yêu thương kính trọng mình.
Hy vọng xa vời thời niên thiếu ấy, cuối cùng đã được thực hiện vì gặp Thẩm Nghiên Bắc...
Phát hiện Cố Trường Phong ngừng lại, Thẩm Nghiên Bắc quay đầu mỉm cười, hỏi: "Sao thế em?"
Ánh mắt thanh niên dịu dàng, tất cả phồn hoa nơi đây như mờ đi, bên trong ấy chỉ còn một hình bóng của y. Nhìn một lúc, Cố Trường Phong không nhịn được mỉm cười.
Thời niên thiếu, y đọc sách thấy chuyện kia được miêu tả lộ liễu nên bị dọa đến phát sợ, chỉ muốn nhanh đọc đến trang cuối cùng để biết kết cục. Sau đó bị câu chuyện làm cảm động, cũng cực kỳ hâm mộ bọn họ có được tình yêu chân thành tha thiết như vậy. Mà câu kết kia cũng khắc sâu vào trong lòng y—— Nguyện một lòng với người, bạc đầu chẳng rời xa.
Hiện giờ y đã là người được mọi người hâm mộ!
Nguyện lấy lòng ta đổi lòng quân, ân ái bạc đầu mãi không rời. Gặp được Thẩm Nghiên Bắc là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của Cố Trường Phong.