Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 24



Sesshoumaru mở to mắt hoang mang nhìn vào bóng đêm, đôi chân đang máy móc đi tới cũng dừng lại.

Hắn cảm thấy có thứ chất lỏng sềnh sệch nóng ấm nhỏ xuống người mình, mang theo mùi tanh nồng chảy xuôi theo tay hắn, sau đó chúng càng thấm dần ra nhiều hơn.

Trái tim hắn dường như thức tỉnh trước mùi máu tanh này, từng cơn đau đớn như sóng xô bờ lại tựa khối băng tan chảy dần rồi biến mất. Biến cố bất chợt khiến ngay cả khuôn mặt lạnh lùng cố hữu cũng phải hiện lên nét kinh ngạc. Đôi mắt vàng kim của hắn trợn to, khó tin nhìn chằm chằm vào tay mình – bóng tối xung quanh hắn dần rút đi, có ánh sáng lóe lên rọi vào từ vết nứt trên kết giới.

Vốn hắn chỉ máy móc đi lại trong bóng đêm vô tận, ngoài ra chẳng hề làm gì cả. Biến hóa lạ lùng thế này không phải do hắn, rốt cuộc là ai phá hủy kết giới của Tùng Vân Nha, thả hắn ra ngoài?

Không lẽ có người muốn cứu hắn ư?

Không, chuyện đó là không thể nào, Sesshoumaru lãnh đạm dập tắt suy nghĩ ấy đi. Có điều Bạo Toái Nha và Thiên Sinh Nha bên hông hắn lại thực sự ấm dần lên, cứ như có gì đó đã phá vỡ vỏ bọc lạnh băng của chúng nó, để hắn bắt đầu cảm nhận được nhịp đập của hai thanh bảo đao.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…

Sesshoumaru nghi hoặc không hiểu, nhưng biến hóa bất chợt không cho hắn nhiều thời gian. Đại yêu quái chấn động, hắn bỗng có cảm giác lành lạnh của nền đất dưới tay chân mình, cảm giác đau rát từ vết thương do chú thuật tạo nên, chất lỏng ấm nóng đặc quánh nhỏ giọt trên má trên cổ hắn.

Đại yêu quái lạnh lùng quét mắt tứ phương, đôi đồng tử đen nhánh giãn cả ra khi thấy rõ khung cảnh trước mặt.

Inuyasha lấy tay chống đỡ thân thể nhuốm đầy máu đang che chắn cho hắn. Qua bờ vai gầy gò của cậu, Sesshoumaru thấy được bùa phép như sao băng lướt qua không trung rơi xuống đập vào trên người Inuyasha. Thân thể bán yêu run rẩy nhưng không hề có ý định né tránh, mùi máu lẫn với mùi da thịt khét bỏng làm xót cả mũi Sesshoumaru.

Inuyasha cứ như tảng đá vậy, bất động thừa nhận mọi đòn tấn công thay hắn. Cậu cúi đầu, môi bị chính mình cắn đến bật máu, hai mắt khép hờ như nửa sống nửa chết.

Thời gian chợt chẳng còn nghĩa lý gì nữa, Sesshoumaru cảm giác như mình nhìn chăm chằm khuôn mặt khuất bóng dưới phần tóc mái ken dày kia phải nửa thế kỷ thì Inuyasha mới ý thức được đại yêu quái đã tỉnh rồi. Cậu muốn nói gì đó nhưng chỉ vừa há miệng là đã phun cả ngụm máu lên mặt Sesshoumaru. Cậu khó khăn nhướn mày, làm như bắt chước Sesshoumaru mà nở một nụ cười đầy trào phúng lạnh lùng, nhưng suy yếu quá độ khiến cậu chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc trước mặt hắn.

Cổ họng cậu khản đặc, mỗi lần cất tiếng đều thấy như bị xé toạc ra, nhưng bán yêu vẫn cười nói, giọng điệu khiêu khích, “Ngươi chưa chết à, Sesshoumaru.”

Sesshoumaru á khẩu không trả lời được.

Nhịp thở của Inuyasha trở nên dồn dập, lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt vài lần rồi lại ho ra rất nhiều máu, gần như ngâm hết nửa người Sesshoumaru vào chính máu của cậu vậy. Có lẽ là hồi quang phản chiếu trước khi chết, Inuyasha vừa nói hết một cậu tự cho là khiêu khích Sesshoumaru xong thì hơi thở yếu dần, đôi mắt cũng mất đi tiêu cự, đồng tử giãn rộng ra.

Sesshoumaru biết cậu sắp mất ý thức đến nơi, nhưng thân thể cậu vẫn vững vàng che chắn cho Sesshoumaru như cũ.

Hắn sững sờ nhìn khuôn mặt bê bết vết máu của Inuyasha, chẳng thể nào nghe được nhịp thở và tiếng tim đập của mình nữa. Máu tươi nóng ấm đặc quánh của bán yêu thấm ướt vạt áo trước của hắn, lồng ngực hắn chẳng thấy đau đớn gì mà chỉ thấy như bị khoét rỗng, cảm giác trống vắng hoang hoải cùng sợ hãi cứ như muốn nuốt sống hắn vậy.

Trước công kích như vũ bão của nhân loại, Sesshoumaru chống tay đỡ mình ngồi xuống rồi ôm Inuyasha vào lòng, để cậu nằm tựa lên người hắn. Mùi máu nồng nặc đến nỗi hắn không cần nhìn cũng mường tượng được sau lưng Inuyasha đầm đìa thê thảm cỡ nào.

Khi hắn lật người cậu lại vẫn thấy màu đỏ ấy thật chói mắt, trên lưng cậu cắm đầy tên lạc, có vết bỏng do phù chú, thậm chí bị hàng ma chử của hòa thượng đâm thẳng vào giữa lưng. Mà trong đau đớn cùng cực như vậy cậu lại không hề trốn chạy, thậm chí còn không hề nhúc nhích mảy may.

Hơi thở của bán yêu mỏng nhẹ vô cùng, mất máu quá nhiều và thương tích trải khắp toàn thân khiến mặt mũi tay chân cậu tái nhợt cả đi. Dường như bằng mắt thường cũng thấy được sự sống đang dần biến mất khỏi thân thể thiếu niên này, cậu như chồi non còn chưa trưởng thành đã từ từ úa tàn trước mắt hắn.

Sesshoumaru trơ mắt nhìn cậu, không cách nào tiếp thu được mọi thứ đang diễn ra trước mặt, có thứ chất lỏng lành lạnh chảy ra từ mắt hắn, chảy xuôi theo gò má mà nhỏ giọt trên thân thể đang dần lạnh đi của Inuyasha.   

Đôi mắt của bán yêu đã khép lại, cậu cứ như đứa trẻ, bình yên thỏa mãn cuộn mình trong vòng tay anh trai, làm như chơi đùa đến mệt, chỉ mong một giấc ngủ an ổn lâu dài.

Mây đen vần vũ trên bầu trời từ từ tán đi, ánh nắng ấm áp sáng lòa rọi xuống. Sesshoumaru nhẹ nhàng đặt Inuyasha nằm xuống đất, hắn rút Thiên Sinh Nha bên hông ra, ấy vậy mà trước mắt hắn chẳng có gì cả, một chút cũng không.

Hắn không cứu được Inuyasha.

Hắn nên sớm biết kết quả này mới phải. Thực ra, từ mấy trăm năm trước, hắn đã tận mắt chứng kiến đứa em trai vừa mới chào đời chết dưới đao của Takemaru. Sinh mệnh được Thiên Sinh Nha cứu vớt một lần sẽ không thể nào được cứu thêm lần nữa.

Sesshoumaru thu lại Thiên Sinh Nha, yêu lực hung mãnh cuồn cuộn tràn ra từ hắn. Hai mắt đại yêu quái đỏ ngầu, nơi khóe mắt còn vương ánh lệ, Bạo Toái Nha trong tay hắn phóng ra ánh chớp vàng rực xen lẫn sắc xanh chói lóa. Hắn từng bước đi về phía đội quân loài người, mái tóc màu bạc tung bay trong luồng yêu khí sục sôi hỗn loạn như hơi thở đáng sợ trào ra từ địa ngục khiến đám người phải chùn chân.

Sesshoumaru đã không khống chế được mình nữa, chỉ có giết chóc và máu tươi mới bình ổn được nỗi sợ và sự trống rỗng trong lòng hắn. Đao của hắn vung lên hạ xuống, mang theo tiếng thét gào thảm thiết cùng tay chân đứt lìa tàn tạ của đám người.

Đội quân thực sự không chống cự nổi trước đại yêu quái lên cơn điên loạn, dễ dàng tan tác như trở bàn tay chỉ trong thoáng chốc. Trừ những kẻ may mắn chạy thoát, còn lại khắp nơi đều là vong hồn dưới đao của hắn.

Khoảnh khắc hắn vung đao sắp sửa chôn vùi mạng sống của hai mẹ con thường dân đang run sợ ôm cứng lấy nhau, chợt có cây búa sắt ‘choang’ một tiếng đập tới, vững vàng cản lại Bạo Toái Nha suýt chém xuống.

“Bình tĩnh chút nào, Sesshoumaru,” Toutousai nhảy khỏi lưng trâu, lão nhìn đám người chạy trốn khắp bốn phía lại nhìn Sesshoumaru, “Giết cũng đủ rồi đó.”

Sesshoumaru liếc lão một cái, “Toutousai, ông cản ta làm gì, chẳng lẽ muốn cầu xin cho lũ nhân loại thấp hèn này?”

Toutousai lắc đầu, “Đứa nào đứa nấy dễ xúc động y như nhau. Ta hiểu ngươi muốn báo thù, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, còn có một lựa chọn quan trọng đang chờ ngươi đó.”

Dứt lời, Toutousai vung tay vứt cho Sesshoumaru một vật nhỏ gọn thuôn dài. Đại yêu quái vươn tay bắt lấy theo bản năng, không ngờ đó là Thiết Toái Nha. Vỏ kiếm lành lạnh nằm trong tay hắn, kết giới từng nhiều lần làm phỏng hắn dường như chưa từng tồn tại.

“Ngạc nhiên lắm à, kết giới của Thiết Toái Nha đột nhiên không có tác dụng với ngươi nữa rồi,” Toutousai thở dài một tiếng não nề, “Ngay từ lúc Inuyasha sinh ra, Thiết Toái Nha đã nhận nó làm chủ nhân nên luôn bài xích không cho ngươi chạm vào, vì sao giờ đây lại không phản ứng nữa?”

Sesshoumaru cau mày, “Có ý gì.”

“Thiết Toái Nha là thanh kiếm bảo hộ mà lão gia để lại cho Inuyasha, ngươi không nghĩ thanh kiếm này chỉ có cách dùng duy nhất là bảo vệ con người đó chứ,” Toutousai từ tốn nói, “Inuyasha thân là bán yêu, có một nửa huyết thống là của yêu quái, đương nhiên cũng có thể dùng kiếm để bảo vệ yêu quái vô cùng quan trọng với nó, ví dụ như…ngươi.”

Lão bất đắc dĩ nhìn về phía bán yêu cuộn mình nằm bất động trong vũng máu, “Ta đã cảnh cáo Inuyasha, cứ cắm đầu đến đây e là sẽ mất mạng, nhưng nó không thèm nghe. Đương nhiên Inuyasha là chủ nhân thích hợp nhất của thanh kiếm bảo hộ. Có điều, khi nó muốn cứu ngươi, cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết, kết giới của Thiết Toái Nha sẽ không còn tác dụng với ngươi nữa. Bây giờ Inuyasha vẫn chưa tắt thở, nếu ngươi mặc kệ nó, nó nhất định sống không quá hôm nay. Mà chỉ cần nó vừa chết thì ngươi có thể thoải mái sử dụng Thiết Toái Nha rồi.”

“Sao đây, Sesshoumaru? Ngươi là toàn yêu, nhất định có thể phát huy sức mạnh chân chính của Thiết Toái Nha còn hơn Inuyasha, mà sau khi đứa ngốc kia chết vì ngươi, kết giới do chủ nhân tạo ra cũng sẽ vô dụng với ngươi. Chẳng phải ngươi vẫn luôn khát khao sức mạnh sao, dù ngươi đã có Bạo Toái Nha được cải tạo thành công, Thiết Toái Nha vẫn là một thanh đao vô cùng đặc biệt đấy.”

Sesshoumaru híp mắt như đang tự hỏi điều gì, một lúc sau hắn mới thản nhiên hỏi lại, “Đây cũng là ý của phụ thân?”

“Ừm…xét về mặt nào đó mà nói thì đúng vậy,” Toutousai gãi gãi bên thái dương, “Nếu thật sự có ngày xảy ra tình huống nguy hiểm đến nỗi hai đứa con trai chỉ sống được một đứa, nếu con cả có cách để Inuyasha cam tâm chịu chết vì mình thì cả hai món di vật chủ nhân để lại đều do ngươi thừa kế.

Sao, chẳng phải ngươi luôn để ý chuyện chủ nhân sủng ái Inuyasha hơn à? Thực ra cũng không phải như ngươi nghĩ đâu, chỉ cần ngươi đủ mạnh và hiểu rõ được nhân tâm, chủ nhân sẽ cho ngươi tất cả. Thậm chí bán yêu mà ngươi luôn coi là sỉ nhục của tộc khuyển yêu cũng sẽ không còn tồn tại nữa, đây chẳng phải điều trước nay ngươi luôn muốn đó sao?”

“Hừ,” Sesshoumaru lạnh lùng bật cười một tiếng, giắt Thiết Toái Nha vào bên hông, “Ông nghĩ Sesshoumaru này là ai, cứ thế ngoan ngoãn nghe ông châm ngòi ly gián?”

Dứt lời hắn liền cúi mình bế Inuyasha lên, yêu khí cuồn cuộn lập tức đánh văng tất cả bùa chú vũ khí găm đầy sau lưng cậu. Mấy thứ đó rơi vỡ trên đất thành một mớ rác rưởi, vết thương sau lưng Inuyasha vẫn còn ứa máu nhỏ giọt, như minh chứng cho thấy cậu vẫn còn chút hơi tàn.

Sesshoumaru lấy tay đè lại vết thương trên lưng cậu, ôm chặt Inuyasha mà hóa thành quang cầu bay nhanh về phía tây.

Toutousai trầm ngâm nhìn theo hướng hắn vừa đi, lão hài lòng nhảy lên tọa kỵ, Myoga đậu trên bả vai lão ngập ngừng nói, “Có khi nào chúng ta thiếu tin tưởng thiếu gia Sesshoumaru quá không?”

“Sao hả?”

“Vừa rồi ông cố ý xúi giục thiếu gia Sesshoumaru ra tay với thiếu gia Inuyasha, thực ra là muốn hắn liều mạng cứu lấy thiếu gia Inuyasha đúng không. Nếu hắn nghĩ thiếu gia Inuyasha đã chết, chỉ cần cho hắn báo thù là được. Nhưng ông kích thích hắn như vậy, xét tính cách của thiếu gia Sesshoumaru thì nhất định sẽ không chịu được người khác cho rằng hắn dùng thủ đoạn đùa bỡn tình cảm của em trai để cướp lấy Thiết Toái Nha đâu.”

“Ừm…Đúng là vậy đó.”

“Thực ra vừa rồi lúc thiếu gia Sesshoumaru bế thiếu gia Inuyasha đi, hình như ta thấy hắn rơi lệ…”

“…”

“…”

“Úi chao!” Toutousai vỗ đùi, “Có lẽ chúng ta quá tay rồi!”

“Vậy giờ đuổi theo họ chứ?”

“Sao mà được, ta đâu có muốn chết sớm đâu,” Toutousai vỗ vỗ con trâu ba mắt của lão, tọa kỵ lập tức bay lên, suýt nữa làm Myoga vốn bám không chặt văng ra mất, “Chờ hắn cứu được Inuyasha, tâm tình tốt hơn rồi nói sau.”