Tòa thành trong tầng mây chợt nổi gió ù ù, khuyển yêu ngồi trên ngai vàng hoa lệ ngước mắt lên, hàng mi cong vút khẽ rung động trong nghi hoặc.
“Thật là đáng kinh ngạc, Sesshoumaru,” Rizukisenki nở nụ cười như có như không, đưa mắt nhìn đứa con trai cả người đầy máu mệt mỏi rã rời đang đứng trên bậc thang, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ cao quý lễ độ thường ngày, “Chuyện gì mà khiến ngươi chật vật đến thế, còn sốt ruột chạy tới tìm người mẹ này vậy?”
Inuyasha cuộn mình nằm trong lòng hắn, mềm nhũn như không xương, mái tóc trắng bạc giống hệt hắn xõa tung rũ xuống. Đầu cậu ngửa ra sau, cái cổ như bị bẻ gãy vậy, cứ thế để lộ chỗ yết hầu nhạy cảm, hơi thở và nhịp tim yếu đến mức không nhận ra được nữa – Inuyasha đã hoàn toàn mất đi năng lực bảo vệ bản thân.
Hắn thở ra một hơi nén từ tận sâu trong buồng phổi, cứ như làm thế mới khiến mớ cảm xúc cuộn trào trong lòng chực chờ nuốt chửng hắn lắng lại. Cuối cùng, hắn chỉ quả quyết được hai chữ, “Cứu nó.”
“Ta đã nói rồi, khi ngươi đưa cô bé loài người đã chết kia đến trước mặt ta,” vị nữ yêu cao quý từ tốn đứng dậy, lắc đầu một cách tiếc nuối, “Sẽ không có lần sau.”
“Nó còn chưa tắt thở mà,” Sesshoumaru cắn răng, trong cổ họng rung lên tiếng gầm gừ khi loài khuyển yêu giận dữ hoặc kích động, một điều vô cùng hiếm thấy, “Nó không phải nhân loại yếu ớt như vậy, nó là bán yêu. Ngài nhất định biết cách cứu được nó.”
“Nếu ta nói không có thì sao,” Rizukisenki nhướn mày đầy khiêu khích, “Ngươi sẽ rút đao với mẫu thân của chính ngươi ư?”
Dưới ánh mắt chòng chọc săm soi của bà, Sesshoumaru đáp trả bằng ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa giận dữ, thậm chí tay hắn đã đặt lên chuôi kiếm giắt bên hông, nhưng khi chạm đến Thiết Toái Nha lạnh như băng thì hắn chợt bình tĩnh lại. Cả người như suy sụp hẳn đi, hắn dừng mắt trên khuôn mặt an tường của em trai, sự bi thống dường như muốn trào ra từ ánh mắt hắn.
“Ta không nhìn lầm chứ,” Rizukisenki giật mình đưa tay che lấy đôi môi đỏ mọng, “Sesshoumaru, ngươi đang khóc đấy à.”
Đại yêu quái trẻ tuổi ủ rũ ôm lấy em trai mình trong câm lặng, nhưng bọn họ đều là khuyển yêu, khứu giác nhạy bén trời sinh giúp họ dễ dàng nhận ra vị ẩm mặn lẫn trong mùi máu tanh nồng, thậm chí đôi mắt hắn còn nhạt nhòa vết lệ vương.
Rizukisenki sững sờ trước những gì mình vừa thấy, cứ đứng đó như trời trồng một lúc lâu.
“Ngươi đã có được thứ ngươi muốn rồi mà,” Rizukisenki dường như còn chưa hoàn hồn, bà ta lúng túng cất tiếng, “Bạo Toái Nha cho ngươi tùy ý sử dụng, ngươi vẫn là chủ nhân được cả hai thanh kiếm công nhận, ngay cả Thiết Toái Nha cũng đã chấp nhận ngươi, mà đứa bán yêu ngươi luôn coi là nỗi ô nhục sẽ chết trong tay ngươi – đây không phải điều ngươi luôn mong đợi sao? Con trai yêu quý của ta, sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt như thế?”
Sesshoumaru chỉ thấp giọng lặp lại, “Cứu nó đi.”
Ánh mắt Rizukisenki chợt trở nên sắc bén, lạnh lùng rọi thẳng vào đứa con mà bà chợt thấy thật xa lạ, “Việc gì mà ta phải cứu nó, ngươi có thể vì nó mà trả giá cái gì chứ?”
Bà trơ mắt nhìn đứa con mà bà vẫn hằng kiêu ngạo, đứa con từng được cho là yêu quái hoàn mỹ nhất ngẩng đầu lên, hắn dùng ánh mắt mà bà chưa từng thấy qua, cũng không thể hiểu được nhìn lại bà, và hắn nhẹ giọng đáp, “Mọi thứ của ta.”
Không chút do dự nào.
…Thật sự là quá giống.
Nữ yêu cao quý chợt thấy sự vô lực lan khắp toàn thân, bà chẳng buông nổi lời trách cứ nào nữa. Bà đột nhiên hiểu ra: bắt đầu từ khoảnh khắc đại yêu quái chào đời, có lẽ vận mệnh đã sắp đặt hắn sẽ giống hệt phụ thân hắn vậy, dù bà ra sức ngăn cản, cuối cùng hắn vẫn sẽ quên mình đâm đầu vào nơi mà bà không lý giải được.
Rizukisenki nở một nụ cười bất đắc dĩ, “Nếu ngươi đã nói như vậy, còn thờ ơ nữa thì chẳng phải người làm mẹ như ta cũng quá vô tình.”
Bà thong thả bước xuống từng bậc cầu thang đến bên Sesshoumaru, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cuốn lên lọn tóc màu bạc rũ rượi của bán yêu.
“Lại còn là một bán yêu chưa thành niên,” bà khẽ lùa tay qua lọn tóc đó, “Cơ mà trông cũng không tệ lắm. Bán yêu vốn không thể dựa vào sức mình mà trưởng thành, nghĩ nó là em trai cùng cha khác mẹ với ngươi, người cung cấp yêu lực cho nó là ngươi phải không, Sesshoumaru?”
Sesshoumaru lặng lẽ gật đầu.
“Vậy không cần làm gì nhiều, chỉ cần để nó ở bên ngươi cảm nhận yêu lực của ngươi thì nó sẽ khỏe dần. Nếu còn lo lắng thì có thể cho nó uống chút máu của ngươi cũng được,” Rizukisenki bất đắc dĩ nói, “Có điều giờ nó yếu quá, trừ ngươi ra thì yêu khí của người khác chính là độc đối với nó. Tốt nhất ngươi nên tìm một chỗ không người, chậm rãi cùng nó dưỡng thương đi.”
Sesshoumaru có được đáp án liền xoay người rời khỏi, bất chợt bị gọi lại cũng chỉ dừng chân đứng đó, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh về.
“Dù không biết vì sao hai thanh kiếm một lần nữa chấp nhận ngươi, trái tim yêu quái hoàn mỹ của ngươi cũng mất rồi, ta thấy thật đáng tiếc. Nhưng làm sao ngươi sống sót được?” Mẹ hắn gọi với theo bóng lưng hắn, “Cái gọi là tình yêu, đối với yêu quái càng mạnh sẽ càng nguy hiểm mới phải, làm sao ngươi còn sống?”
Nữ yêu cao quý quay lại ngai vàng đẹp đẽ lạnh lẽo của bà, dõi mắt theo bóng lưng con trai đi xa. Mây tía ráng chiều tan rồi hợp, cung điện nguy nga lẳng lặng sừng sững giữa tầng mây cao vợi. Bà ngồi đó, buông rủ bờ mi trong không gian im ắng, chợt để lộ nét mặt yếu đuối lẫn vui mừng đan xen chỉ trong thoáng chốc, không ai thấy được.