Thám báo khe núi Hổ Khẩu duy nhất không bị đánh nhận lấy rượu Phương Giải đưa tới rồi uống một ngụm lớn. Rượu từ cằm y trôi xuống như dòng thác. Uống hết nửa túi to y mới hồi phục lại một chút. Rượu nóng chảy xuống cổ họng, khiến dạ dày trở nên ấm áp.
Y cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Phương Giải:
- Kỳ thực từ khá lâu trước ta đã thấy qua ngươi, chỉ có điều thân phận của ngươi càng ngày càng tôn quý, tất nhiên sẽ không nhớ một người lúc đó chỉ ngồi một góc nhìn các ngươi trò chuyện vui vẻ. Lúc mấy người các ngươi ngồi một chỗ chèn chén trò chuyện, ta và những người khác ngồi vây quanh, cười ngây ngô cùng. Về sau, các ngươi tiến vào Diễn Vũ Viện, mà ta thì thi rớt không thể không ở lại kinh thành, đau khổ chờ đợi Binh Bộ lần nữa phân phối.
Nghe thấy những lời này, Phương Giải liền giật mình:
- Ngươi là thí sinh Diễn Vũ Viện lúc trước? Xuất thân biên quân?
Đỗ Xích gật đầu, có chút buồn bã nói:
- Đúng vậy…lúc trước được Binh Bộ tuyển làm thí sinh, ta cũng từng hăng hái qua. Sau khi tới kinh thành, mới phát hiện mọi việc khác xa với tưởng tượng của mình. Cũng không phải bất kỳ thí sinh nào cũng có tư cách tiến vào Diễn Vũ Viện học tập. Ta xuất thân nghèo khổ, tuy rằng khi đến kinh thành được Binh Bộ phát bạc, nhưng phải ăn uống xã giao, nên số bạc đó không đủ dùng.
Y dừng lại một chút, cười tự giễu:
- Ngày ấy tụ hội ở quán rượu, trên người ta đã không còn bạc nên xấu hổ tới đó, lại bị những người khác kéo đi theo. Ngày đó trong tửu lâu, ngươi, Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao tất nhiên là vài người chói mắt nhất. Nhất là Đại tướng quân ngươi, là người trẻ tuổi nhất trong số những thí sinh của Binh Bộ, hơn nữa cũng là người được mọi người nể phục. Tất cả mọi người vây quanh các ngươi, mà ta chỉ có thể ở một bên cười ngây ngô.
Phương Giải nói:
- Lúc ấy có quá nhiều người, hơn nữa về sau lại xảy ra chuyện, cho nên không nói chuyên được với ngươi, thật là có lỗi.
Đỗ Xuyên lắc đầu:
- Có lỗi gì chứ, chuyện xảy ra về sau quả thực khiến ta sợ hãi. Không ai ngờ rằng Hoàng Đế lại đích thân tới quán rượu, từ đó trở đi liền không gặp được ngươi nữa. Về sau thi vào Diễn Vũ Viện, các cửa ngươi đều đạt thành tích xuất sắc, tự nhiên thuận lợi thi đỗ, mà ta thì bị trượt toàn bộ khoa văn. Sau đó ta phải ở lại kinh thành chờ Binh Bộ lần nữa phân phối. Nhưng lúc đó Binh Bộ Thượng Thư và Thị Lang trước sau bị Hoàng Đế bãi miễn, những thí sinh thi rớt như bọn ta cũng chỉ có thể ở lại kinh thành chờ. Trong tay không còn tiền, nên không dám tự ý rời đi.
Phương Giải biết rằng, lúc ấy quan viên Binh Bộ đã bị Hoàng Đế xóa đi một số lớn. Phỏng chừng vì vậy mà việc phân phối lại thí sinh đã phải trì hoãn. Những thí sinh xuất quân từ biên quân này vốn đã không còn tiền dư, lúc ở biên cương tiền kiếm được đều mua rượu uống rồi. Tuy rằng lúc tới kinh thành biên quân sẽ được phát một chút lộ phí, cộng thêm bạc mà Binh Bộ trợ cấp, nhưng nhiều thí sinh biên quân tụ hội như vậy, hôm nay uống rượu, ngày mai uống rượu, ít bạc như vậy căn bản không đủ dùng.
Lúc ấy Trương Cuồng được tính là khá dư dả, nhưng về sau vẫn phải mượn tiền của Phương Giải.
- Sau đó ta nghĩ…
Đỗ Xuyên thở dài nói:
- Những đại nhân vật ở Binh Bộ trì hoãn bọn ta, bảy tám phần là có bàn tay của Di Thân Vương ở phía sau. Tuy rằng bọn ta thi trượt, nhưng dù gì cũng là người nổi tiếng trong biên quân. Di Thân Vương muốn tạo phản, nhìn trúng nhóm người bọn ta, liền khiến Binh Bộ trì hoãn chuyện của bọn ta. Mà bọn ta không còn bạc trong tay, cuộc sống càng thêm khốn khổ. Y liền phái người liên lạc với bọn ta, lợi dụng sự bất mãn của bọn ta với triều đình…
Đỗ Xuyên lắc đầu nói:
- Lúc ấy bọn ta đúng là rất thất vọng với triều đình, nghĩ rằng triều đình chỉ để ý những thí sinh thi đỗ như các ngươi, còn bọn ta thì chẳng ai chú ý, cho nên suốt ngày chửi mắng. Di Thân Vương đang cần như vậy, y có thể lợi dụng sự bất mãn của bọn ta với triều đình để mà lôi kéo.
Đỗ Xuyên uống một hớp rượu, dường như không muốn nhắc lại đoạn chuyện xưa này.
- Về sau, càng ngày càng gian nan. Nếu không phải ông chủ nhà trọ thông cảm cho bọn ta, vẫn đồng ý cho bọn ta ở lại, thì chỉ sợ bọn ta đã ra đầu đường ngủ rồi. Đúng lúc này, Trương Cuồng tìm tới bọn ta…
Đỗ Xuyên ngẩng đầu nhìn Phương Giải:
- Y cho mỗi người bọn ta mười lượng bạc, lôi kéo bọn ta đi uống rượu. Ngày đó bọn ta đã thổ lộ rất nhiều điều muốn nói trong lòng, toàn là những lời không tốt. Tất cả mọi người mắng Binh Bộ chẳng ra cái gì, nhưng căn bản không ai nghĩ tới triều đình có vấn đề gì cả.
Phương Giải hỏi:
- Trương Cuồng lôi kéo các ngươi thành người của Di Thân Vương?
- Ừ.
Đỗ Xuyên gật đầu:
- Khi đó các huynh đệ đã sắp cùng đường rồi. Lúc đầu Trương Cuồng không nói rõ, chỉ cách một thời gian lai mang bạc tới tiếp tế mọi người, thế nên về sau bọn ta đều băn khoăn, hỏi y lấy đâu ra nhiều bạc như vậy. Lúc đầu y không nói, về sau bọn ta nóng nảy, y liền nói cho bọn ta biết, số bạc này là Di Thân Vương cho. Nhưng vì không muốn trong lòng mọi người khó chịu, nên Di Thân Vương không cho phép nói ra.
- Lúc ấy bọn ta có ấn tượng không tệ với Di Thân Vương. Trước kia chỉ biết đó là một vị thân vương phong lưu, có thanh danh rất lớn, không tham dự vào triều chính, cả ngày chỉ du sơn ngoạn thủy, lưu luyến thanh lâu thuyền hoa. Khi biết được số bạc này là Di Thân Vương cho, tất cả bọn ta tất nhiên đều cảm kích, vì thế nghĩ làm sao báo đáp. Trương Cuồng đã nói, Di Thân Vương kinh doanh vài thứ bí mật, thiếu một số hộ vệ, mà tất cả mọi người ở đây đều có bản lãnh của mình, nếu tạm thời không thể quay về biên cương, thì không bằng trợ giúp Di Thân Vương mấy chuyện làm ăn, còn có thể kiếm được chút bạc. Đợi cho công văn của Binh Bộ gửi xuống thì đi cũng được. Trương Cuồng còn nói Di Thân Vương vẫn luôn chỉ bảo chiếu cố bọn ta.
- Lúc ấy tất cả mọi người không nghĩ nhiều, tu rằng cảm thấy làm hộ vệ cho người buôn bán có chút mất mặt, nhưng đã tới nước này rồi đâu cần phải e dè nữa. Vì trả ân tình, vì kiếm ít bạc, mọi người đều đồng ý. Nhưng chờ bọn ta đi theo Trương Cuồng, thì mới hiểu ra, Di Thân Vương kinh doanh lớn tới mức, có thể hù chết người. Về sau bọn ta biết Di Thân VƯơng có ý đồ mưu nghịch, không ít người phản đối muốn rời đi, kết quả đều chết hết. Đáng sợ nhất là, những người lựa chọn ở lại như ta, không ai đi lên biện hộ hay là cứu, liền trơ mắt nhìn các huynh đệ không muốn đi theo tạo phản bị giết.
- Hiện tại ta vẫn nghĩ không ra…
Đỗ Xuyên thở dài:
- Lúc ấy sao bọn ta lại thích ứng được. Về sau ngẫm lại, biết rằng trong đầu mình đã nhiễm niềm tin mù quáng, hơn nữa lòng có bất mãn với triều đình, tiến vào cái sừng trâu rồi không thể chui ra được. Lúc đầu thì không yên bất an, về sau thì kiên định hơn. Lại về sau Di Thân Vương thành lập một tổ chức sát thủ, chuyên phụ trách ám sát những người gây bất lợi cho y. Mà bọn ta đều tham gia vào tổ chức đó.
- Lại về sau…
Y liếc nhìn Phương Giải một cái:
- Chúng ta liền biến thành những kẻ đối lập. Ngươi trợ giúp Hoàng Đế bình định, mà bọn ta, vốn tưởng rằng Di Thân Vương chắc chắn sẽ thành công, mới phát hiện ra rằng mưu đồ của Di Thân Vương chỉ là một trò cười mà thôi. Hoàng Đế đã khám phá ra được âm mưu của Di Thân Vương từ sớm, làm sao không có sự chuẩn bị được? Lúc ấy ngươi mang theo người bình định trong thành, đồng đội của ta liên tiếp chết đi, có người bị triều đình giết, có người thì sợ tội tự sát…
- Sau đó phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử bắt đầu tẩy rửa toàn thành Trường An. Mấy người bọn ta may mắn sống sót, phải chốn chui chốn nhủi. Đoạn thời gian này giống như đám chuột bỏ, ngay cả mặt trời cũng không dám đi ra nhìn. Hôm nay giấu ở góc này, ngày mai giấu ở góc khác, có mấy đồng đội của ta vì không chịu được cuộc sống trốn tránh này mà phát điên. Về sau may mắn thoát khỏi sự lùng bắt của Đại Nội Thị Vệ Xử chỉ còn mười mấy người.
- Bọn ta ở trong thành làm cu li, mỗi ngày đều nghe người ta nói có bao nhiêu phản nghịch bị đưa tới chợ thức ăn chém đầu. Lúc đầu nghe mà kinh hãi đảm chiến, về sau liền chết lặng. Lúc ấy ta nghĩ, nếu phi ngư bào bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, có lẽ ta không còn sợ hãi nữa, chỉ cho rằng đó là sự giải thoát.
- Lại về sau, sóng gió qua đi, bọn ta liền rời khỏi kinh thành. Vốn định về nhà, nhưng có người nhắc nhở, những người như bọn ta đều có trong danh sách lùng bắt của Binh Bộ, nếu trở về nhà, chỉ liên lụy tới người thân mà thôi. Vì thế bọn ta quyết định tìm một chỗ đặt chân, xem xem có ai thu mình không. Bọn ta biết càng rời xa Trường An càng tốt. Bởi vì không có tiền, cho nên trên đường đi bọn ta cướp vài thương đội, một hơi vượt qua Trường Giang…
Phương Giải hỏi
- Về sau sao lại lưu lại Hoàng Dương Đạo? Sao lại xây sơn trại trong khe núi Hổ Khẩu?
…
…
Vừa hỏi xong, hai mắt Phương Giải liền sáng ngời, hắn bỗng nghĩ tới một việc:
- Thủ lĩnh họ Mạc ở khe núi Hổ Khẩu kia, có phải là Mạc Tẩy Đao?
- Đúng vậy.
Đỗ Xuyên gật đầu.
- Khó trách…
Phương Giải có chút buồn bã nói:
- Sau khi bình định phản loạn Di Thân Vương, Trương Cuồng đã chết, ta không nghe được tin tức gì từ Mạc Tẩy Đao, chỉ cho rằng y đã chết trong loạn chiến. Lúc ấy ta còn đi tới Đại Nội Thị Vệ Xử xem qua những người bị bắt, cũng không nhìn thấy y ở trong đó. Lúc ấy mỗi ngày đều có người bị chặt đầu ở chợ thức ăn, lúc ít nhất là mấy chục người, lúc nhiều nhất có hơn nghìn người…về sau ta rời khỏi thành Trường An, vẫn luôn chưa có cơ hội trở về.
Đỗ Xuyên cúi thấp đầu nói:
- Nếu không phải có Mạc đại ca, thì mấy người bọn ta đã không thoát khỏi sự lùng bắt của Đại Nội Thị Vệ Xử rồi. Mạc đại ca có tu vị cao, hơn nữa bản lĩnh phản lùng bắt của huynh ấy cũng lớn, nếu không trước kia huynh ấy đã không trốn về được từ Đông Sở rồi. Huynh ấy mang theo bọn ta rời khỏi kinh thành rồi xuôi nam. Có người đề nghị huynh ấy mai danh ẩn tích để sống sót, tìm cửa hàng hoặc tiêu cục nào đó để nương tựa, với bản lĩnh của bọn ta không lo không có cơm ăn.
- Mạc đại ca lại nói, không thể trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu như vậy nữa. Bọn ta đi theo một chỗ dựa lớn như Di Thân Vương mà vẫn phải rơi vào kết cục như vậy, thì đi theo đám thương nhân chỉ có tiền trong mắt liệu có tốt hơn không? Huynh ấy nói, với bản lãnh của bọn ta, nếu trốn tránh cả đời, làm trâu làm ngựa cho đám thương nhân nhà giàu tới lúc chết, chẳng phải là tiếc nuối và uất nghẹn sao?
Đỗ Xuyên hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thở ra:
- Trải qua chuyện của Di Thân Vương, kỳ thực tâm tư của mọi người đã có chút mở rồi. Nghe Mạc đại ca nói như vậy, cũng cảm thấy đáng tiếc cho bản thân. Vì thế hỏi Mạc đại ca làm gì bây giờ, Mạc đại ca nói đi tìm một con đường sống trước đã, chúng ta đâu cần phải làm hạ nhân cho đám thương nhân mắt cao hơn đỉnh kia. Lúc đầu ở Trường An, ngay cả quan lại chúng ta cũng dám giết, vậy có gì mà làm không được?
- Ngày đó bọn ta liền trốn vào trong một gia đình giàu có, rồi như bị ma nhập giết cả nhà đó, cướp đi mấy nghìn lượng bạc, cùng rất nhiêu châu báu. Bọn ta mang theo số tại sản này chạy tới núi Mang Đãng tránh né, sau đó bắt đầu lôi kéo người gia nhập. Mạc đại ca nói có vô số thương khách lui tới Trường Giang, hơn nữa những người đi theo đường sông đều mang theo rất nhiều tài sản. Vì vậy mà bọn ta làm mấy vụ ở bờ bắc Trường Giang, lôi kéo được đội ngũ hơn trăm người.
- Về sau thủy sư đánh dẹp, Mạc đại ca liền dẫn theo bọn ta chạy trốn tới Hoàng Dương Đạo. Bởi vì trong tay không thiếu bạc, cho nên bọn ta không cướp đoạt nữa, mà một mực ẩn cư. Lại về sau…
Y thở dài một tiếng:
- Lý Viễn Sơn làm phản, La Diệu cũng phản theo, tâm tư của Mạc đại ca liền thay đổi. Huynh ấy cũng muốn tạo phản. Còn bọn ta lúc vừa nghe thấy hai chữ tạo phản liền hoảng sợ. Từng trải qua kinh nghiệm đáng sợ, nên không ai muốn nếm thử lần hai. Nhưng Mạc đại ca lại nói, lúc trước sở dĩ huynh ấy kiên định đi theo Di Thân Vương tạo phản, kỳ thực không chỉ vì triều đình bất công, mà vì ngày đó ở quán rượu uống rượu, có người nói với huynh ấy một câu như vậy. Câu này, cho tới giờ huynh ấy vẫn không quên.
- Vương hầu, tướng quân, đâu cứ phải là con dòng cháu giống.