Bạch Miên đứng khoanh tay dựa vào tường, nhìn dòng người qua lại trong phòng triển lãm được trưng bày những bức tranh của mình, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi ngột ngạt. Cô đành đi kiếm một nơi vắng vẻ hơn để làm dịu cảm xúc này xuống.
Bạch Miên băng qua hành lang dài không một bóng người, đi vào lối thoát hiểm, chậm rãi từng bước lên sân thượng của tòa nhà. Mở cửa ra, một luồng gió man mát mang theo mùi hương thoang thoảng của lá cây quét qua cánh mũi Bạch Miên.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cảm giác dễ chịu thoáng đãng này, lại bước đến bên một bồn cây được trồng trên sân thượng, đưa tay phủi sơ lược bụi trên thành bồn rồi ngồi xuống.
Bầu trời hôm nay trong xanh, mây trắng muốt từng cụm từng cụm, nắng nhẹ nhàng chứ không gắt, làm cho tâm trạng đang vô cùng khó chịu của Bạch Miên bỗng dưng cảm thấy một chút thanh thản.
Bạch Miên là một sinh viên xuất sắc của Trường Đại học Mỹ Thuật Thành Phố. Mặc dù mới hai mươi tuổi, nhưng cô đã có trong tay vài buổi triển lãm tranh của riêng mình. Tuy rằng quy mô các buổi triển lãm không quá lớn, nhưng những thành tựu mà Bạch Miên đạt được ở độ tuổi này cho thấy cô cũng là một tài năng hiếm có trong ngành.
Độ nổi tiếng của Bạch Miên trong giới họa sĩ vẫn còn khá non nớt, nhưng so với các sinh viên hiện tại còn đi học ở trường thì có thể được phong cho cái danh “đại thần”.
Cô vốn là trẻ mồ côi, vừa đi học vừa đi làm để trang trải cuộc sống. Gặp thêm cái tính cách cũng khá liều lĩnh, biết đầu tư nên cô cũng dành dụm được một khoảng tiền để có thể tiếp tục con đường học hành của mình, cho nên thật ra là tiền bạc của Bạch Miên không hề nhiều tới mức có thể tự mình mở triển lãm tranh. Tuy nhiên, vì đam mê, cũng vì để cuộc sống bớt vất vả hơn, Bạch Miên vẫn luôn cố gắng tìm cách.
Tiền vốn ban đầu để có thể mở triển lãm tranh ban đầu là Bạch Miên đánh liều đi vay mượn, cộng thêm được một đàn anh trong nghề có hứng thú với tranh của cô, đánh giá rất cao về tài năng của cô nên đã đồng ý đầu tư.
Sau buổi triển lãm đầu tiên, điều khiến Bạch Miên không ngờ nhất là mình bỗng dưng nổi tiếng. Số tiền bán tranh của cô thế mà lại có thể giúp cô trả hết nợ và dư dả được một khoản không quá nhiều cũng không quá ít.
Từ đó, Bạch Miên bắt đầu càng chăm chút hơn vào đam mê của mình, mỗi một bức tranh ra đời đều là một đứa con tinh thần của Bạch Miên. Sau đó cô lại vẽ, rồi lại mở buổi triển lãm, một vòng lặp như vậy cho tới hiện tại, Bạch Miên đã có được cho mình một chút tiếng tăm trong nghề, mà số tiền cô kiếm được cho đến hiện tại cũng kha khá. Ít nhất là có thể giúp cô trang trải cuộc sống, học đại học,...mà vẫn dư được một khoản tiết kiệm.
Có điều…không hiểu sao hiện tại Bạch Miên lại cảm thấy có chút chán ghét…những bức tranh của mình, cũng chán ghét những khay màu sắc, những cây cọ vẽ. Cảm giác tiêu cực này đè nặng lên lồng ngực Bạch Miên, khiến cô khó chịu vô cùng. Vì sao vậy nhỉ? Rõ ràng đây là đam mê của cô mà?
Bạch Miên thở dài, lôi gói thuốc lá và bật lửa trong túi xách của mình ra, bắt đầu châm lửa hút.
Cô có một chút phụ thuộc vào thuốc lá. Đây là thứ giúp Bạch Miên giải tỏa cảm xúc căng thẳng và tiêu cực trong lúc vẽ tranh. Cô hút thuốc cũng được một đoạn thời gian rồi. Cũng không biết là mình đã mò tới thuốc lá từ khi nào, là ai dẫn dắt mình đi vào con đường này, nhưng mà kệ đi, ai quan tâm chuyện đó chứ?
Phù…
Bạch Miên nhìn chằm chằm vào làn khói trước mặt, tâm trạng vừa mới thả lỏng một chút đột nhiên lại có hơi buồn bực. Còn chưa kịp nghĩ xem vì sao mình lại khó chịu thì điếu thuốc trên môi đã bị người khác rút ra.
Bạch Miên nghe thấy giọng anh, lại nhìn đến cái người cao lớn đang mặt mày nhăn tít ở trước mặt mình, cô có hơi khó chịu nhíu nhẹ mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra: “Đàn anh à, sao hôm nay lại quản cả chuyện này của em rồi?”
Mộ Viễn vẫn nhăn nhó: “Buổi triển lãm đầu mà em chạy đến đây hút thuốc? Còn không chịu xuống dưới chào hỏi tiếp khách? Không muốn bán tranh nữa à?”
Bạch Miên bĩu môi: “Anh xuống đi, lát nữa em xuống. Mở triển lãm tận một tháng, dù sao cũng sẽ bán hết thôi.”
Mộ Viễn nghe vậy thì cười khẩy: “Em tự tin thật đấy! Tới lúc bán không hết thì đừng có cầu cứu anh. Thế anh xuống trước đây, đừng hút thuốc nữa. Trên người bám toàn là mùi thuốc thì tiếp khách kiểu gì? Còn hại sức khỏe nữa. Mau mau xuống đi nhé.”
Bạch Miên phất tay: “Anh nói nhiều thật đấy!”
Mộ Viễn thở hắt ra: “Được được được, anh xuống trước đây. Quan tâm em mà cũng bị em khó chịu nữa.”
Đợi Mộ Viễn đi khuất rồi, Bạch Miên liền đưa tay châm một điếu thuốc mới. Lại bắt đầu chìm vào thế giới riêng của bản thân.
Mộ Viễn chính là đàn anh đã ra tay trợ giúp cho buổi triển lãm đầu tay của Bạch Miên, và vẫn luôn hỗ trợ cô cho tới hiện tại.
Anh là một công tử nhà giàu, học mỹ thuật vì đam mê, nhưng đam mê của anh có vẻ cũng không quá lớn. Vừa ra trường liền chạy đi xây phòng triển lãm để cho thuê.
Nhờ vào việc xây dựng kiến trúc rất đẹp, không gian lại rộng lớn nên tháng nào cũng có người thuê. Không phải dùng để mở triển lãm thì cũng dùng để mở các hội nghị lớn nhỏ tùy quy mô. Mà đây cũng là nơi Bạch Miên lựa chọn cho đợt triển lãm lần này của mình, ngoài thiết kế không gian rất hợp gu của Bạch Miên ra thì thuê chỗ của Mộ Viễn còn được anh giảm giá cho nữa. Ngại gì mà không thuê chứ?
…
…
…
Vào lúc Bạch Miên còn đang tự chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân, thì ở một góc nào đó của sân thượng, có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi cô.
Hình Dật Minh, âu phục phẳng phiu, trên tay cũng là một điếu thuốc đang cháy, xem nhãn hiệu thì có vẻ là cùng một loại thuốc với Bạch Miên. Điếu thuốc vẫn cháy phập phồng, nhưng anh không hút, dường như tất cả tâm trí của anh hiện tại đều đang đổ dồn hết lên người con gái ngồi ở bồn cây đằng xa.
Điếu thuốc đã sắp cháy xém đến ngón tay nhưng Hình Dật Minh vẫn không quan tâm.