Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh

Chương 2: Đối lập



Hình Dật Minh không thể nhìn rõ mặt của cô nàng kia vì ở khá xa, lại còn là góc nghiêng. Nhưng từ những đường nét mà anh có thể quan sát được, có lẽ là một gương mặt khá lạnh lùng, ngay cả khí chất bao phủ xung quanh người cô nàng cũng vậy, mang một bầu không khí khá là tịch mịch nhưng lại vô cùng thu hút.

Cô gái này có một mái tóc rất đen, vừa dài vừa thẳng, cũng không làm kiểu hay búi lên mà chỉ đơn giản là xõa tự nhiên. Làn tóc đen lâu lâu lại bay nhè nhẹ trong gió, để lộ ra một bên sườn mặt. Còn về phong cách thời trang của cô thì khá là…tối giản?

Áo ôm trễ vai màu đen phối cùng một chiếc váy suông cũng màu đen nốt. Cả đôi giày cao gót cũng là màu đen. Thay vì nói là tối giản thì trông tổng thể cô gái này có hơi thần bí và ma mị. Cộng thêm điếu thuốc được kẹp ở ngón tay, làn khói trắng được phả ra từ cánh môi đỏ hồng. Cả người cô nàng đối lập hoàn toàn so với khung cảnh tươi mát của sân thượng, từng điểm từng điểm một đánh thẳng vào thị giác của Hình Dật Minh, thu hút ánh nhìn của anh, khiến anh không dời tầm mắt nổi.

Còn chưa đợi Hình Dật Minh suy nghĩ xem là có nên tiến tới làm quen hay không thì cô nàng kia đã hút xong điếu thuốc, lại dí đầu thuốc vào lớp đất trong bồn cây, sau đó cầm lấy đầu lọc thuốc trên tay và cái dưới sàn đem bỏ vào sọt rác rồi gõ giày cao gót đi mất.

Điếu thuốc của Hình Dật Minh đã cháy tới đầu lọc, Hình Dật Minh cười cười, cũng dụi tắt rồi bỏ sọt rác.

Anh không đi theo cô nàng kia mà đứng bên thanh chắn của sân thượng một lúc, sau khi tâm trạng có hơi kích động dần trở về trạng thái bình thường rồi thì mới rời đi.

Lần đầu tiên anh cảm thấy, phụ nữ hút thuốc lại có thể quyến rũ được tới mức này.







Hình Dật Minh quay lại phòng triển lãm tranh. Thật ra anh không am hiểu về những vấn đề nghệ thuật này, là do một người bạn của anh mời anh tới góp vui thôi. Lẽ ra anh đã không đi, nhưng mà cái tên Mộ Viễn kia cứ nhất quyết kêu gọi cho bằng được. Chả biết buổi triển lãm này có gì đặc biệt nữa…

À không…hình như điều đặc biệt tại buổi triển lãm ngày hôm nay vừa mới xuất hiện ban nãy rồi. Cô gái kia là cũng đi xem triển lãm tranh sao?

Mộ Viễn vừa trông thấy Hình Dật Minh, lập tức cất bước đi tới. Lúc tới gần anh, mùi thuốc lá còn vươn trên người Hình Dật Minh làm Mộ Viễn cau mày. Sao cứ một người lại một người thích hút thuốc trong tòa nhà của anh vậy nè? Không thấy biển cấm hút thuốc sao?



Mộ Viễn vỗ vỗ vai Hình Dật Minh: “Hình ca, anh tới khi nào rồi?”.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Hình Dật Minh nhàn nhạt trả lời: “Nãy giờ.”

Mộ Viễn nghe vậy thì bất ngờ: “Nãy giờ? Thế anh ở đâu vậy? Sao không gọi em?”

Hình Dật Minh nheo mắt: “Đi lòng vòng. Sao, ở đây có gì đặc biệt mà cứ bắt tôi phải đến cho bằng được vậy?”

Mộ Viễn cười cười, vừa dẫn Hình Dật Minh đi tham quan buổi triển lãm vừa nói tiếp.

“Anh, không phải anh bảo muốn tặng quà sinh nhật cho bác gái sao? Bác gái thích tranh lắm, đây là buổi triển lãm tranh của đàn em của em. Cô nhóc này năng lực không tồi, em không phải là muốn giúp anh lựa quà sao?”

Hình Dật Minh suy ngẫm một chút, thấy cũng đúng. Đúng là mẹ anh rất thích tranh, chỉ cần hợp ý mẹ là được, không cần biết có phải của họa sĩ nổi tiếng hay không. Nghĩ vậy, thái độ của Hình Dật Minh liền thay đổi, không còn hời hợt nữa. Dù sao cũng đã đến đây, xem qua một chút vậy.

Sau khi Hình Dật Minh được Mộ Viễn dẫn đi quanh phòng triển lãm một lượt. Vậy mà anh thực sự lại chọn lựa ra được hai bức tranh. Một bức tặng mẹ, còn một bức là tự bản thân anh muốn mua. Bức tranh kia gây ấn tượng mạnh mẽ với Hình Dật Minh.

Anh cũng không rõ đây có phải là tranh trừu tượng không nữa. Trông nó rất lạ. Mặc dù người vẽ dùng những gam màu khá sáng, nhưng khi nhìn đến bức tranh kia lại cho anh một cảm giác khá cô độc và bức bối, như là có một điều gì đó đang muốn xé toạc bức tranh để bước ra ngoài vậy. Hình Dật Minh ngẩn người nhìn, sau đó anh quay sang hỏi Mộ Viễn.

“Bức này bao nhiêu?”

Mộ Viễn vừa quay người chào hỏi một người quen, nghe tiếng Hình Dật Minh hỏi thì lại nhìn sang bức tranh kia.

“Anh thích? Chậc, tiếc quá, bức này chỉ trưng bày chứ không bán.”

“......”



Hình Dật Minh nghe xong thì hơi cau mày, vì sao mãi mới có một bức hợp mắt thì lại không bán chứ?

“Tại sao lại không bán?”

“Em cũng không biết, đàn em bảo chỉ muốn trưng bày thôi, không bán.”

Hình Dật Minh lại ngắm nhìn bức tranh kia, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh lại lên tiếng.

“Nếu tôi vẫn muốn mua nó thì sao, có liên hệ được với đàn em của cậu không?”

Mộ Viễn tặc lưỡi một cái: “Chậc, này thì em cũng không rõ. Tính tình của cô nhóc này cũng có chút quái gở. Nếu anh thực sự muốn nó thì trưa này cùng em đi ăn với cô ấy không? Để hai người trực tiếp nói chuyện thì chắc sẽ dễ thương lượng hơn.”

Hình Dật Minh ngẫm chút về lịch làm việc của mình, thấy cũng không có gì cản trở thì liền gật đầu: “Cũng được.”

Mộ Viễn thấy vậy thì lôi điện thoại ra ngay: “Em nhắn cho em ấy ngay đây.”







Phòng nghỉ.

Đây là căn phòng mà Mộ Viễn chuẩn bị riêng cho Bạch Miên nghỉ ngơi sau khi tiếp khách, rốt cuộc cô lại trưng dụng thành phòng ngủ riêng. Bạch Miên sau khi trở về từ sân thượng, dự định sẽ quay về phòng triển lãm nhưng sau khi cô ngẫm nghĩ một hồi thì quyết định đến phòng nghỉ…rồi ngủ. Hiện tại cô cảm thấy thật là mệt mỏi mà…