Lúc bắt đầu, Tề Tĩnh mới biết, Bún qua cầu nói có thể trở thành "cô vợ nhỏ", hoàn toàn không phải nói đùa.
"Công tử..."
Bên tai truyền tới giọng nói của một thiếu niên ngây thơ, cứ như sờ thôi cũng chảy ra nước được, hơn nữa còn rất trong sáng. Cậu gọi một tiếng, rồi chậm rãi ngập ngừng nói: "Công tử, thân thể của người thế nào? Có còn đau không? Có cần Lô Vi hầu hạ người không?"
Những câu hỏi đặt ra liên tiếp, bộ dạng cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, nghe lời, dịu dàng hỏi thăm công tử nhà mình vô cùng ân cần.
Nhất là ba từ "hầu hạ người", ai cũng biết là ý trên mặt chữ, nhưng nghe sao cũng thấy mờ ám kinh khủng...
Người nghe 1: Σ(っ °Д °)っĐệch mợ??
Người nghe 2: Σ(っ °Д °)っĐệch mợ?? Chỉ một giây đã quay ngoắt 180 độ, mẹ nó!!
Người nghe 3: Phụt ha ha ha ha, hai vị lầu trên lần đầu được nghe giọng thật của Bún phải không? Đây mới là hình tượng đích thực của Bún qua cầu nhé! ╮( ̄▽ ̄ ")╭
Người nghe 4: Chờ chút... Tôi cứ nghĩ giọng thật của Bún không phải kiểu này mà là giọng thanh niên~ Các cô nghe lại giọng bình thường lúc anh ấy nói lời dạo đầu thì biết. Nhưng trong tất cả các kịch anh ấy nhận đều là thỏ trắng nhỏ đáng yêu, mềm mại, dễ đẩy ngã. Vì vậy, mọi người hiểu lầm rồi.
Người nghe 5: Tôi, tôi kích động tới không nói nên lời. Thật ra tôi thích Bún như thế này hơn!! (đúng vậy, tôi cuồng thụ, tôi tự hào)
Người nghe 6: Ha ha ha ha ha, quả nhiên thành cô vợ nhỏ rồi, quá đáng yêu!! Hầu hạ... Ngày vệ đại nhân mau chóng tới yêu thương người ta đi! Nếu không thì để tôi! (mặt si mê)
...
...
Cũng may bình thường Tề Tĩnh từng nghe kịch của Bún qua cầu, nên mới kiềm chế được không bật cười ngay tại hiện trường. Mặc dù hiện giờ khóe môi anh vẫn bất giác nhếch lên.
Dần dần, nụ cười mỉm của "Tề Tĩnh" quá độ thành cười khổ của "Phương Di Thanh".
Không biết người khác phối âm thế này, nhưng đối với anh mà nói, khi phối âm, nét mặt đóng vai trò rất quan trọng. Nhân vật cần thể hiện tâm trạng gì, anh làm CV cũng nhất định phải dùng thanh âm và nét mặt để đắp nặn nên cảm xúc như vậy. Vui cũng được mà buồn cũng thế, nếu như một người mặt mũi lạnh tanh, như vậy thanh âm của hắn nghe cũng rất "giả".
Tề Tĩnh rũ mắt xuống, giọng điệu nặng nề phát ra tiếng thở dài nhẹ như không.
Nhưng vẫn phải khiến người ta nghe ra là anh đang "cười".
Vì vậy, anh giấu tiếng thở dài trong nụ cười, đang ca thán lại như đang châm biếm, khiến người ta không nhận ra được suy nghĩ thật sự trong lòng.
"Dư độc phát tác đã qua rồi, hiện tại không đâu, chỉ thấy mệt."
Lúc nói chuyện, anh giữ nguyên vẻ bình thản, thong dong như trước đây, khí phách của quán chủ Thính Phong quán hoàn toàn không thiếu một phân nào, chẳng qua khi nói chuyện với thư đồng nhỏ đã bầu bạn bên mình nhiều năm, vẫn luôn có cảm giác thân thiết như bậc đàn anh. Thậm chí, người nghe còn có thể tưởng tượng ra khung cảnh anh vươn tay xoa xoa đầu thiếu niên.
"Đừng sợ... Lô Vi. Đừng sợ. Công tử không chết được đâu." Anh từ từ cất tiếng, thanh thản nhẹ nhàng nói với người trước mặt.
"Công tử." Lúc này, Bún qua cầu bỗng nhiên nức nở kêu, tiếng gọi thê lương đến cùng cực, còn hít hít mũi, cố gắng nén cảm giác buồn bã. "Mạng của Lô Vi là do công tử nhặt về, nếu có một ngày công tử ra đi, Lô Vi sẽ mãi mãi ở đây, thủ bên mộ phần của công tử cả đời."
"Ha ha."
Tề Tĩnh cười, vừa cười vừa nặng nề ho khan, cứ như mỗi nụ cười đều vạn phần gian nan, đào tim đào phổi ra ngoài, thật sự mang bóng dáng của một người bệnh liệt giường.
"Đồ ngốc, người chết rồi chỉ còn là đống xương khô, mỗi ngày ngươi canh chừng một đống xương trắng để làm gì? Thiên hạ rộng lớn... Chí hướng của nam nhi không thể nhỏ như vậy. Nếu có một ngày ta thật sự đi rồi, ngươi hãy rời xa nơi này, tới nơi mà ngươi muốn đi, sống cuộc sống mà ngươi muốn sống."
Thản nhiên trước cái chết.
Buồn bã trước biệt ly.
Đây mới là nhân vật đang sống, có da có thịt.
Cuộc đối thoại diễn ra trong giai đoạn Phương Di Thanh đã ở ẩn nơi rừng sâu.
Suốt cuộc đời hắn đã xảy ra vô số biến cố, bản thân hắn cũng là kẻ hung ác, nhưng trước mặt một đứa trẻ ngây thơ lớn lên ở làng quê nghèo khổ, hắn tự biến mình thành một người bình thường, một vị chủ nhân, một người anh cả, không cần phải đề phòng khắp nơi, tính toán đủ đường.
Còn hơn cả cách diễn sắc bén như lưỡi dao của Tề Tĩnh ban nãy, đây mới là "Phương Di Thanh".
Từng từ từng chữ đều là tâm huyết, giọng điệu dịu dàng mà chân thành, tha thiết.
Hơn nữa, dưới sự trợ giúp bởi tiếng thiếu niên khóc lóc nức nở của Bún qua cầu, chất giọng của anh cực kì công, cực kì trầm thấp, cực kì cưng chiều. Hai người nói từng câu từng chữa đều mang tình ý sâu đậm... thật sự rất mờ ám.
Tuy trên thực tế chỉ là "tình cảm chủ tớ", nhưng vẫn không ngăn cản được các thính giả tưởng tượng sang một phương hướng khác, một đi không trở lại.
Người nghe 1: ┭┮﹏┭┮Chủ tớ quá đẹp! Hai phong cách và chất giọng này cực kì hợp nhau! Hu hu đẹp quá!! Cầu hai người chính thức làm CP một lần!
Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮Ủng hộ lầu trên! Trước đây chỉ từng nghe Đồng Tước Đài cưng chiều Bún qua cầu (hiện tại không nghe nữa, hừ), không ngờ phối cùng Chẳng hỏi ngày về cũng đáng yêu như vậy a a a a a.... Chất giọng này không phải quá công, nhưng đủ để khiến người ta cảm thấy anh ấy rất cưng chiều Bún, hu hu hu hu... Cầu Kỳ Hạn hợp tác nhiều hơn!
Người nghe 3: (* 艹 "*) Cầu Kỳ Hạn hợp tác nhiều hơn!! +10086 (thật ra trong đầu tôi bây giờ đều nghĩ niên hạ hay niên thượng thì tốt hơn?(1))
Người nghe 4: (* 艹 "*) Hiện tại là niên thượng, sau này là niên hạ! (này này này)
Người nghe 5: (* 艹 "*) Like trăm cái vì sự thông minh của lầu trên!
Người nghe 6:... Khụ khụ... đảng nguyên tác chỉ yên lặng đi ngang qua, bày tỏ tuy rằng không hiểu mấy lầu trên nói cái gì (thật sự không hiểu), nhưng đứng trên góc độ nguyên tác mà nói, bé Lô Vi thật sự rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, hoàn toàn chính là thiếu niên đang khóc thương tâm vì chủ nhân từ trong sách bước ra, mà giọng của Phương quán chủ cũng rất yêu chiều, cưng đến tận trời rồi!! Tôi cũng muốn được Phương quán chủ yêu thương một lần!! (lăn đi)
...
...
Giữa một rừng khen ngợi này, đột nhiên xuất hiện những lời nói không đồng quan điểm, rất nổi bật, dễ nhìn thấy.
"Thật kinh tởm."
Câu này không giống như một lời nhận xét, thậm chí hoàn toàn trái ngược. Lại còn dùng nick màu đỏ cực kì gai mắt, liên tục đăng năm, sáu câu trên khung bình luận.
Tề Tĩnh chỉ liếc mắt một cái cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Bây giờ vẫn đang biểu diễn, không thể phân tâm. Anh thầm nghĩ, vững vàng tiếp tục bình tĩnh phối kịch.
Mà ID có tên "Vây xem cẩu nam nam" cực kì kiên trì, vẫn bất khuất spam, nhắn nhiều tới mức Tề Tĩnh và Bún qua cầu không thể không nhìn thấy mới thôi. Trên màn hình có cả mảng đỏ lè đầy ba từ này, dường như muốn làm cho họ không thể tập trung đối kịch được.
Người nghe 1: = =... Lầu trên là ai vậy hả?? Biết điều một chút được không? (ID cũng rất low)
Người nghe 2: = =... chẳng lẽ là fan Tiếng pháo vang trời?
Người nghe 3: Nè nè nè, đừng có đổ oan cho fan Pháo, chúng tôi không hề rảnh rỗi vậy đâu~ (buông tay)
Người nghe 4: (Cười nhạt) Bọn họ vốn phối âm dựa theo lời thoại trong kịch bản, chỉ có người nghe chúng ta ở dưới YY mà thôi, liên quan gì tới họ đâu, sao lại mắng các thí sinh?
Người nghe 5: ╮(╯__╰)╭Tôi nghĩ người này đang cố ý cà khịa, có thể cầu quản lí cấm chat không?
Người nghe 6: ╮(╯__╰)╭Cùng cầu quản lí cấm chat!! Cái này dễ gây ảnh hưởng tới cuộc thi của thí sinh, ban tổ chức không thể bỏ qua.
Đương nhiên, ban tổ chức sẽ không bỏ qua.
Chưa tới mười giây, ID này đã bị xóa khỏi khung chat, xem ra nhân viên hậu cần đã xử lí tài khoản YY này.
Nhưng không thể phủ nhận, một màn hình đầy màu đỏ như vậy cũng phá hủy bầu không khí ở hiện trường, tất cả bình luận ban đầu tích cực nói về "Kỳ Hạn" đã dừng lại. Một mặt là bị hắt nước lạnh, mặt khác, họ không muốn lôi kéo thêm anti fan cho thí sinh mà mình yêu thích.
May mà Tề Tĩnh và Bún qua cầu đã quen với việc bị ném đá, không để tâm lắm, vẫn thuận lợi đối kịch tới cuối cùng.
Giữa lúc mọi người định giả vờ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, trên khung chat đột nhiên nhảy ra một dòng chữ bắt mắt.
ID cũng cùng một màu sắc giống như "Vây xem cẩu nam nam" kia.
Rất đơn giản, dễ hiểu, gọi là "Tiện tay làm việc tốt".
Tiện tay làm việc tốt: "Vây xem cẩu nam nam" – Kênh YY cá nhân "Phòng nhỏ bí mật", trừ cái này ra thì không có thông tin gì khác. Địa chỉ IP là XXX. XX. XX. XXX. Hết, không cần cảm ơn. (づ ̄ 3 ̄)づ
Người nghe 1: = 口 =
Người nghe 2: = 口 =Đệch mợ!! Vua kỹ thuật??
Người nghe 3: = 口 =Tình huống gì đây? Đúng là tìm thông tin công khai thì có thể biết được kênh YY cá nhân của người ta, (tên kênh "Phòng nhỏ bí mật" khiến tôi liên tưởng tới kênh nào đó, khụ khụ), nhưng làm sao mà tra được IP vậy? (lật lại lịch sử chat mới thấy quả nhiên tên kênh đúng là như vậy, liệu IP có đúng không?)
Chốc lát sau, lại có người tiếp tục bất ngờ hô hoán.
Người nghe 4: Σ( °△ °|||)︴ Bạn học "Tiện tay làm việc tốt" có áo màu đen!!
Người nghe 5: Σ( °△ °|||)︴ Áo đen? Người đâu, cứu mạng... Đó chẳng phải là YY của nhân viên ban tổ chức sao? Sao lại có người ngồi ở đây nghe thi đấu?
Người nghe 6: A a a a, nghe nói nhân viên ban tổ chức có thể tra IP, vậy tức là địa chỉ IP trên kia là thật?? (nếu là nhân viên ban tổ chức thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình, vậy tính chân thực rất cao). Không được rồi, không được rồi, lần đầu tiên nhìn thấy áo đen... thật đẹp trai, thật ngầu! (chớp mắt)
...
...
Cũng may bạn học "Tiện tay làm việc tốt" lên tiếng sau khi hai thí sinh hoàn tất phần biểu diễn, nếu không lực chú ý của thính giả bị người này lôi kéo hết rồi.
"Các bạn đừng quên bỏ phiếu đấy." Viên Tranh Minh tốt bụng nhắc nhở. Ông ưu thương phát hiện ra đêm nay cảm giác tồn tại của mình hơi bị thấp...
Trong lúc người nghe bỏ phiếu, Tề Tĩnh vội vã gửi tin nhắn riêng.
Bạn nói với Bún qua cầu: Bún, cậu có biết "Tiện tay làm việc tốt" không? Đó có phải là fan của cậu không?
Bún qua cầu nói với bạn: Không quen ID này, không biết có phải fan của tôi không. Nhưng bản thân tôi cũng chẳng quen biết gì với nhân viên ban tổ chức, cũng chưa từng nghe nói trong nhóm fan có người như vậy. Nếu là fan của tôi, chắc là chưa từng nói chuyện bao giờ.
Bạn nói với Bún qua cầu: Tôi cũng không biết ID này. Cào tường, thật quá tò mò!
Bún qua cầu nói với bạn: Tôi tra IP kia, địa điểm là thành phố C.
... Thành phố C.
Trong đầu Tề Tĩnh lóe lên một tia sáng, nhíu mày một lát mới nhớ ra ai ở thành phố C. Anh và Bún qua cầu gần như cùng đồng thanh nói ra tên người này: "Đồng Tước Đài!!"
Tuy nhiên Tề Tĩnh lại lập tức nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận suy đoán này.
Tuy Đồng Tước Đài là kẻ vô liêm sỉ,, nhưng rất thông minh, giảo hoạt. Cách làm ấu trĩ như spam trên khung chat cho hả giận như vậy không phù hợp với tác phong khéo đưa khéo đẩy của hắn. Hơn nữa, hôm nay hắn cũng là thí sinh, chắc không rảnh rỗi tới mức mở acc clone ra chỉ để mắng bọn anh.
Thật ra Tề Tĩnh muốn biết rõ lai lịch của bạn học "Tiện tay làm việc tốt" hơn là băn khoăn về anti fan này.
Trong lúc họ trò chuyện, kết quả cuối cùng đã được công bố.
Điểm phối hợp: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm
Thời gian sử dụng: 60 giây = 0.60 điểm
Tỷ lệ bỏ phiếu: 89.1% = 0.891 điểm
———————————-
Tổng điểm nhóm: 4.0 + 0.60 + 0.891 = 5.491 điểm
Điểm cá nhân – "Chẳng hỏi ngày về"
Chất giọng: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm
Phát âm: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm
Kỹ năng cơ bản: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm
Sức hấp dẫn: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm
———————————-
Tổng điểm trung bình: 4.0 + 4.0 + 4.0 + 4.25 = 16.25 điểm
Tỷ lệ bỏ phiếu: 80.9% = 0.809điểm
Tổng điểm: 16.5 + 0.809 + 5.491 = 22.550 điểm
Điểm cá nhân – "Bún qua cầu"
Chất giọng: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm
Phát âm: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm
Kỹ năng cơ bản: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm
Sức hấp dẫn: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm
———————————-
Tổng điểm trung bình: 4.25 + 4.0 + 4.0 + 4.25 = 16.5 điểm
Tỷ lệ bỏ phiếu: 83.8% = 0.838 điểm
Tổng điểm: 16.5 + 0.838 + 5.491 = 22.829 điểm
"Không tệ lắm, điểm nhóm rất cao." Tề Tĩnh cười nói.
Điểm nhóm của họ tậm thời xếp hạng nhất trên tổng số điểm của các nhóm, chỉ điều này thôi cũng đủ để đảng Kỳ Hạn sung sướng hớn hở.
Về cá nhân mà nói, Bún qua cầu chiếm ưu thế tuyệt đối về chất giọng và lượng fan, bỏ qua cái điều này, hai người gần như ngang bằng.
Tắt cửa sổ chat với Bún qua cầu, anh nhìn tiến độ thi đấu một chút.
Nhóm tiếp theo của anh là 52, bây giờ vẫn còn sớm, có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Thật ra vài phút nữa là đến lượt nhóm đầu tiên của Thẩm Nhạn thi đấu, vừa rồi anh vội vàng biểu diễn và xử lí các vấn đề liên tiếp xảy ra sau đó, chẳng có cơ hội để nói chuyện với hắn... Tề Tĩnh áy náy vô cùng, khẩn cấp quay lại QQ, nhắn tin cho người kia.
Chẳng hỏi ngày về: Xin lỗi, anh còn online không? T_T
Nhạn Bắc Hướng: Ừ.
Anh có bị ảo giác hay không mà cứ cảm thấy Thẩm Nhạn yên tĩnh quá mức vậy nhỉ?
Tuy rằng bình thường hắn luôn là người ít nói ít cười, nhưng ở trước mặt anh, hắn không rầu rĩ như vậy bao giờ. Tề Tĩnh mơ hồ cảm thấy giữa những hàng chữ của Thẩm Nhạn có gì đó khác biệt, không kịp gõ chữ đã vội vã gửi lời mời chat voice: "Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Giọng nói của Thẩm Nhạn không hề có gì khác thường, vẫn dịu dàng như vậy: "Không. Sao em hỏi vậy?"
Tề Tĩnh nghe hắn nói, thoáng yên lòng, khẽ cười bảo: "Không biết vì sao em luôn cảm thấy trong lòng anh có tâm sự. Vừa nãy chat với anh cũng thấy anh hơi khác thường."
Những lời này vừa nói ra, Thẩm Nhạn im bặt, lát sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, khàn giọng nói: "... Hóa ra anh lộ rõ như vậy à? Xin lỗi, anh không cố ý."
Không phải là ảo giác? Tề Tĩnh lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là thế nào?"
Người đàn ông bên kia chần chờ mãi, muốn nói lại thôi, cuối cùng mới thẳng thắn, chậm rãi nói: "Thật ra... anh vẫn hơi ghen."
Chú thích:
(1) Niên thượng: thụ nhỏ hơn công. Niên hạ: công nhỏ hơn thụ.
Giải thích cho người mới nhập môn võng phối. Trong kênh YY, mỗi nick được biểu tượng bằng hình một cái áo Tshirt. Mỗi màu áo có ý nghĩa khác nhau, ví dụ như đen là chủ kênh, đỏ là quản trị viên, xanh là thành viên, trắng là người lạ...