Trao Quyền Duy Nhất

Chương 120



Dứt lời, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Anh biết rõ giữa hai người không có gì, lỗi tại anh... làm bạn trai mà không độ lượng."

Tề Tĩnh ngơ ngác nghe tới đây, hồn lập tức quay về, cuối cũng cũng hiểu rõ Thẩm Nhạn đang băn khoăn điều gì. Mặt anh nóng bừng lên, trái tim đập điên cuồng không tài nào khống chế được.

Hóa ra, anh ấy ghen thật.

Rõ ràng không nên cười, nhưng cổ họng anh đã ngọt ngào tới mức quên phải ngăn chặn khóe môi, để mặc nó cứ cong lên.

Không chỉ khóe môi cong cong, khóe mắt cũng cong cong: "Anh ghen hả?"

Thẩm Nhạn cảm thấy hơi mất tự nhiên, tiếng "ừ" trầm tới mức gần như không nghe thấy được. Hắn còn bổ sung thêm một câu còn nhỏ tiếng hơn: "Chỉ hơi hơi thôi."

Tề Tĩnh có thể tưởng tượng được hình ảnh người đàn ông này đang rũ mắt ngồi trước màn hình máy tính. Quả thật... vô cùng đáng yêu.

Nếu như bây giờ trước mặt có một cái gương, Tề Tĩnh nhất định sẽ thấy túng quẫn vì ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào màn hình và dáng cười khúc khích của mình.

Nhưng anh rất hài lòng, đồng thời hoàn toàn không ngại thừa nhận điều này: "Thật ra anh "không đủ độ lượng" như vậy làm em rất vui."

Thẩm Nhạn giật mình, nhất thời không đáp được.

Tề Tĩnh vẫn tươi cười, trong giọng nói cũng tràn ngập niềm vui: "Gặp được anh khiến em thấy em vô cùng may mắn. Chiếm được anh khiến em thấy... vô cùng hạnh phúc. Thẩm Nhạn, trong tim em chỉ có anh. Thế nên anh có thể dõng dạc tuyên bố, nơi đó là của riêng anh, không một ai được phép tiến vào."

Thẩm Nhạn vẫn im lặng thật lâu.

Tề Tĩnh đang định tiếp tục, đột nhiên điện thoại đặt trên bàn vang lên một tiếng. Vừa mở ra nhìn, người đang chat voice với anh đã lặng lẽ gửi một tin nhắn. Nội dung tin nhắn chỉ có một chữ đơn giản: "Chụt".

Hóa ra, hắn hiểu tin nhắn anh gửi hồi sáng.

Tề Tĩnh bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng cúi đầu dán mặt vào màn hình điện thoại, thật sự hôn "chụt" một phát, cố ý để thanh âm đó truyền vào trong microphone. Không cần nói thêm điều gì, hai người đều hiểu. Lượng đường đổ trong tim đủ để anh dùng tới khi về đến nhà.

"Thật ra, em cũng ghen với Nhạn lớn và Ngày Về nhỏ, bởi vì chúng nó được anh ôm." Mà em còn phải đợi hai ngày nữa. Lúc này, Tề Tĩnh cố ý dùng giọng điệu chua chát rầu rĩ mà nói như thật.

"Ha ha." Cuối cùng, Thẩm Nhạn cũng bị anh chọc cười, không nói gì đáp lời, chỉ cười mà thôi.

"Anh cũng phải cố gắng lên. Em mong được nghe trận chung kết của anh." Tề Tĩnh cùng cười với hắn một lúc, sau đó trở lại chuyện nghiêm túc.

"Ừ." Cùng một câu trả lời, nhưng không còn thấy buồn bã, ỉu xìu nữa, mà mang theo hương vị nắng sớm ấm áp giữa tháng mười hai, dịu dàng và mộc mạc.

Nhóm đầu tiên của Thẩm Nhạn có số 29, không xa số 21 lắm, hai người trò chuyện một lát là tới lượt.

"Á, số 28 kết thúc rồi. Em không nói nữa, anh mau chuẩn bị đi." Tề Tĩnh sợ để lỡ thời gian, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn kênh YY, vừa thấy tới lượt nhóm trước nhóm của Thẩm Nhạn đã bước vào giai đoạn chấm điểm, anh vội vã nhắc nhớ hắn.

"Được." Thẩm Nhạn mỉm cười. Thật ra hắn không cần chuẩn bị cái gì, chủ yếu là tâm trạng.

Tâm an thì vạn sự an.

Lúc này, MC Khúc nhạc dương xuân đang yêu cầu nhân viên hậu cần chuyển thí sinh nhóm tiếp theo lên mic.

Tề Tĩnh nghe thấy tiếng Thẩm Nhạn lấy thiết bị, còn nói câu từ biệt ngắn gọn với anh: "Anh đi trước, lát nữa nói tiếp..."

Thanh âm đột nhiên biến mất.

Giống như một chiếc radio đang phát ra tiếng bình thường bất thình lình im bặt, tắt tiếng một cách đột ngột.

Tề Tĩnh bồn chốn, không biết vì sao Thẩm Nhạn đang nói dở lại ngừng lại. Rõ ràng hắn vẫn đang online, cũng không bị đứt mạng.

Chẳng lẽ tai nghe của anh hỏng rồi?

Hay là... mic của Thẩm Nhạn hỏng rồi?

Phương án trước là không thể... Bởi vì lúc này anh vẫn nghe thấy trong tai nghe của mình phát ra tiếng "răng rắc", tiếng cắn snack một cách thờ ơ. Dưới sự kinh hãi tột độ, Tề Tĩnh giật mình ngẩng đầu, ánh mắt bị dán chặt vào ID của hai thí sinh.

Nhóm thứ 29, "Tiêu Sơn lão tẩu" vs. "Tần Thác".

Mà trên danh sách thí sinh nêu rõ hai ID: "Ba baの mèo" vs. "Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi".

Phương án sau cũng không thể.

Bởi vì lúc này, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng phát ra một tiếng, chỉ có một tiếng, thanh âm khô khốc: "... A..."

Cách phát âm này khiến anh lập tức liên tưởng tới đoạn tắt tiếng đột ngột như điềm báo trong phim kinh dị.

Tề Tĩnh bỗng nhiên hơi run rẩy.

Dường như đối phương hoàn toàn không nhận ra "Ba ba のmèo" là ai, vẫn thản nhiên vô tư ăn snack, thậm chí còn nhẹ nhàng cười nhạo cái ID cùng nhóm với mình: "Hả, "Ba baのmèo"? ID kiểu gì thế này, muốn thu hút con gái hả?"

Xem ra người này chưa từng nghe các cuộc thi có Thẩm Nhạn tham gia nên không có phản ứng đặc biệt gì.

Tề Tĩnh thầm nghĩ, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Tề Tĩnh chỉ từng nhắc tới "Lão nhị" với Thẩm Nhạn một lần.

Anh không trực tiếp nói ra mà mượn cớ nghe cuộc thi của chính mình rồi kéo Thẩm Nhạn cùng nghe chung, bật ghi âm lên và lặng lẽ quan sát nét mặt của hắn.

Khi nghe tới đoạn "Lão nhị" diễn, sắc mặt Thẩm Nhạn hơi thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc nghe đến hết, ngay cả phần bình luận của giám khảo cũng không bỏ qua.

Tề Tĩnh nhớ rõ, khi "Lão nhị" đề cập tới chuyện cũ và nói câu "Hôm nay, người đi đã đi, người bận vẫn bận, người lười vẫn lười, giờ tôi chỉ có thể một mình đọc kịch bản, một mình diễn như những người khác", Thẩm Nhạn đã cúi đầu, yên lặng nhíu mày, tư thế như đang chịu tội, ánh mắt đong đầy đau đớn.

Đương nhiên, người ngoài không thể nào biết được sự thật.

Khi nhìn thấy hai ID được yêu thích nhất này xuất hiện, tâm trạng của các thính giả chỉ có thể nói là "mừng như điên".

Người nghe 1: Trời ạ! Trời ạ!! Hai thí sinh tôi thích nhất cùng một nhóm!! (nước mắt chảy ròng ròng)

Người nghe 2: A a a a a a! Tôi nhìn thấy gì thế này! Ba ba mèo và Lão nhị! (ôm ngực)

Người nghe 3: A a a a a a! Tôi chết cũng không có gì tiếc nuối! (ôm ngực +1)

...

...

Tề Tĩnh im lặng, lòng dạ thấp thỏm nhìn từng giây tăng lên trong màn hình máy tính. Giữa hai người, cuối cùng vẫn phải có một người lên tiếng.

Sau đó, anh nghe thấy Thẩm Nhạn hít sâu một hơi. Không một ai có thể nhận ra trong vài giây ngắn ngủi này, hắn phải dốc bao nhiêu sức mới có thể tìm lại giọng nói, mặc dù hơi khàn khàn: "Lão nhị, đã lâu không gặp."

"Rắc."

Trước khi im bặt, tiếng cắn snack cuối cùng kia cực kì vang, hiển nhiên người kia đã bất giác cắn mạnh vì giật mình.

Một lúc lâu sau, hắn mới thoát khỏi trạng thái chưa từng xảy ra này, vừa phủ nhận vừa thừa nhận kêu lên hai từ: "... Lão lục?"

Thẩm Nhạn không có ý giấu diếm, thành thật đáp: "Đúng vậy."

Lát sau, "Lão nhị" bỗng nhiên nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.

Tiếp theo, phía hắn phát ra một tiếng "choang" như đã ném mạnh vật gì lên mặt bàn, giọng điệu tàn bạo: "Nhàm chán... Mấy cuộc thi này thật nhàm chán, thế mà lại để tôi và anh cùng đối kịch với nhau?? Ha ha, quên đi, tôi không theo hầu... Tôi bỏ cuộc, các người thích chơi thế nào thì chơi."

Nói xong, hắn định rút tai nghe bỏ đi.

MC hoảng hốt.

Thính giả hoảng hốt.

Khung cảnh lập tức hỗn loạn.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng phản ứng của "Lão nhị" vẫn vượt qua dự đoán của Tề Tĩnh, khiến anh lạnh cả sống lưng, tựa như từ đầu đến chân bị dội nước đá, trong lòng nghẹn lại.

Lúc này, Thẩm Nhạn nặng nề hô một tiếng: "Xin lỗi..."

Tề Tĩnh ngừng thở, mắt không dám chớp lấy một cái.

Anh luôn cảm thấy chỉ cần chớp mắt thôi, ID "Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi" sẽ lập tức biến mất khỏi danh sách thí sinh, thậm chí hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này. Song, khi anh thật sự không nhịn được mà chớp mắt một cái, hai cái, ba cái,... ID kia vẫn ở trên mic.

Tề Tĩnh chậm rãi thở phào một hơi.

Dù vậy, anh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đèn hiển thị màu xám trước ID của họ.

Cuối cùng, đèn hiển thị của Thẩm Nhạn biến thành màu xanh trước: "Xin lỗi."

Sau đó lại là một đoạn trầm mặc kéo dài.

Rồi hắn lặp lại lần thứ ba: "Xin lỗi..."

Lúc này, Tề Tĩnh nghe thấy tiếng hắn điều chỉnh microphone... Đây là thói quen của Thẩm Nhạn, khi hắn lâm vào trạng thái căng thẳng sẽ bất giác làm theo bản năng. Hơn nữa, giọng nói của hắn trầm hơn bình thường rất nhiều, gần như trở lại làm một Thẩm Nhạn đang giãy dụa đau khổ trong miền kí ức.

Tề Tĩnh đau lòng vô cùng, vậy mà đối tượng được xin lỗi kia hoàn toàn không cảm kích, thậm chí còn cười khinh miệt: "Chuyện tới nước này mới xin lỗi thì có ích gì? Cậu là kẻ phản bội, ra đi không lời từ biệt."

Người nghe 1: QAQ!! Thật quá đáng!!

Người nghe 2: QAQ!! Tuy rằng trong lúc đầu vòng loại, Lão nhị rất độc mồm độc miệng, nhưng... anh ta nói Ba ba mèo như vậy thật quá đáng!!

Người nghe 3: QAQ Chuyện gì thế này? Hóa ra họ quen nhau sao? (nhưng mà gọi người ta là "kẻ phản bội" thì hơi quá đáng)

Người nghe 4: 〒▽〒Đừng mà... Hai thí sinh đều là người tôi thích vô cùng, đang mừng như điên vì được nghe họ hợp tác... Vậy mà...

Người nghe 5: 〒▽〒Lầu trên!! Cô chính là một tôi khác trên thế giới này!! (ôm khóc)

Người nghe 6: Ôm mấy lầu trên cùng khóc!! Vừa rồi nghe Lão nhị gọi Ba ba mèo là "Lão lục"?? Họ là bạn từ trước sao?? Hình như đã lâu không liệc lạc, tại sao vừa gặp lại nhau đã tạo nên bầu không khí khiến người ta hít thở không thông thế này a a a a a _(:з" ∠)_

...

...

Đèn chỉ thị của Thẩm Nhạn lại trở nên xám xịt, không sáng lên lần nào nữa.

"Ha ha." Cảm thấy đối phương không thể phản bác lại mình, "Lão nhị" càng được nước lấn tới, cười đầy cay nghiệt, "Tôi nói sai à? Trước đây người bỏ đi không nói một lời là cậu, rõ ràng mọi người hứa cùng nhau phối âm, vậy mà người đầu tiên từ bỏ là cậu. Nếu không gọi cậu là "kẻ phản bội" thì nên gọi là gì đây?"

A...

Tề Tĩnh đột nhiên nhớ lại một câu mà "Lão nhị" từng nói trong cuộc thi "Tần Thác": "Việc động chút đã đòi rời đi của anh cũng khiến người ta điên tiết không kém."

Lẽ nào... đây là nguyên nhận bọn họ tan rã trong nỗi buồn?

Đèn chỉ thị của "Lão nhị" nhấp nháy, đối lập hoàn toàn với cái đèn một mực xám xịt kia của Thẩm Nhạn.

Tề Tĩnh thấy trái tim như bị bóp nghẹt, vội vã mở cửa sổ QQ ra, gửi cho Thẩm Nhạn một câu: "Anh không phải người như vậy, tuyệt đối không phải. Hãy nói cho anh ta biết tất cả những lời anh muốn nói đi".

Tuy trong vòng loại, "Lão nhị" là người nói năng chua ngoa, nhưng không phải người không chịu nói lý. Hắn cũng đang đau lòng, trong đó nhất định có hiểu lầm.

Sau khi gửi tin nhắn, Thẩm Nhạn mãi không trả lời.

Tề Tĩnh đang lo lắng không biết có nên gọi điện thoại về nhà hay không lại đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy áp lực của hắn.

"Khi đó, ông nội tôi qua đời."

Tề Tĩnh ngẩn người.

Chuyện này... ngay cả anh cũng là lần đầu nghe thấy. Bởi vì anh biết bối cảnh gia đình Thẩm Nhạn, chỉ cần liên tưởng một chút cũng đủ hiểu, trong lòng đau đớn âm ỉ, thương xót người đàn ông này vô cùng.

Dường như "Lão nhị" cũng bất ngờ. Sau khi nghe Thẩm Nhạn nói vậy, đèn chỉ thị của hắn cũng không sáng nữa, trở về màu xám.

Trên khung chat nhất thời vắng lặng, tựa như một ông lão đang trầm ngâm. Hơi thở của tất cả bỗng nặng trịch, trĩu xuống như bùn nhão, màu sắc xám tro chậm rãi lan ra. Giọng nói của Thẩm Nhạn cũng lắng xuống, chầm chậm kể lại quá khứ như máy móc.

"Từ nhỏ tôi đã sống cùng ông nội. Sau khi ông đột ngột ra đi, tôi không... chịu nổi cơn sốc này. Bệnh cũ tái phát, không thể... tiếp tục phối âm được nữa."

Càng nói, câu chữ càng vỡ nát, gián đoạn tới mức khó nghe.

Tề Tĩnh rất muốn tiến tới ôm hắn thật chặt... chỉ tiếc giờ hắn không ở đây.

Người nghe 1: QAQ

Người nghe 2: QAQ... Ba ba mèo...

Người nghe 3: QAQ... Tôi nhớ rồi, hình như trong vòng loại "Tiêu Sơn lão tẩu", anh ấy cũng từng nói muốn tưởng nhớ ông nội... (hu hu hu hu sắp khóc rồi)

...

...

Đèn chỉ thị lại tiến vào trạng thái màu xám, hơn nữa còn xám rất lâu. Người bên kia đứng ngồi không yên, có thể bởi vì thấy hổ thẹn, thanh âm cũng cứng ngắc.

"Bệnh cũ tái phát... là sao?"

Thẩm Nhạn không trả lời ngay, mất một lúc mới trầm giọng nói: "Trước đây tôi chưa từng nói với các cậu, từ nhỏ tôi đã bị mắc hội chứng suy giảm ngôn ngữ, tuy rằng sau khi lớn lên đã điều trị xong, nhưng nếu bất ngờ bị bên ngoài kích thích, vẫn sẽ tái phát..."

Nói tới đây, hắn dừng lại, dường như thật sự không thể sắp xếp được từ ngữ, mất một lúc mới run rẩy nhẹ nhõm nói tiếp.

"Lúc đó, đừng nói là phối âm, ngay cả nói chuyện bình thường, tôi cũng không làm được."

Không muốn nói bất cứ điều gì.

Không muốn gặp bất cứ ai.

Vì vậy, hắn đã yên lặng biến mất chẳng một câu giã từ...

"... Nếu cậu nói cho tôi biết nguyên nhân từ đầu là được rồi mà?" Lão nhị vẫn mạnh miệng, nhất quyết không chịu chấp nhận cảm giác áy náy đang trào lên, còn hỏi ngược lại như trách cứ.

"... Tôi không nói nổi, xin lỗi."

"Sao lại không nói được?" Dường như không phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Thẩm Nhạn, Lão nhị sốt ruột gần chết khi gặp phải kiểu nói chuyện che che giấu giấu này. "Nếu như cậu nói với tôi rằng ông nội cậu qua đời nên cậu phải rời đi thì tốt rồi. Chính vì cậu không nói, tôi mới hiểu lầm cậu tới bây giờ! Hay là cậu có điều gì khác khó nói?"

Thẩm Nhạn vẫn im lặng.

Đúng lúc mấu chốt này, trên khung chat bất thình lình nhảy ra hàng chữ, tám phần mười là bởi vì không thể nhịn thêm, không thể nghe thêm được nữa.

Tiện tay làm việc tốt: Lão nhị... Cái đồ thần kinh thô ngu dốt kia, mau câm miệng = =

Những dòng chữ đỏ spam ban nãy khiến người ta không thể nào quên, đương nhiên cũng không thể quên được người đã ra tay xử lí chúng.

Lão nhị ngạc nhiên hỏi: "Hả? Anh là ai?"

Sau đó lại giận dữ hỏi tiếp: "Còn nữa, anh nói ai là đồ thần kinh thô ngu dốt hả?"

Người nghe 1: Σ( °△ °|||)︴A!! Lại xuất hiện rồi!! Áo đen!

Người nghe 2: Σ( °△ °|||)︴Áo đen đang mắng bạn học Lão nhị là "đồ ngu dốt"!! (nhưng lại dùng icon mắt hai mí để trêu hắn)

Người nghe 3: Phụt... Đang nghe thương tâm thì đột nhiên bị câu "đồ thần kinh thô ngu dốt" chọc cười... Muốn khóc không được, muốn cười chẳng xong...

Trải qua một màn như vậy, không khí hiện trường đang đông cứng lập tức thả lỏng hơn nhiều. Các thính giả cũng chậm rãi hồi hồn, bắt đầu gia nhập hàng ngũ khuyên bảo.

Người nghe 4: o(〃 "▽ "〃)o A a... Nếu đã nói rõ ràng mọi chuyện, có thể cầu hai vị đại thần hòa giải không~

Người nghe 5: o(〃 "▽ "〃)o Đúng đúng, bây giờ hai người có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện chưa? Bất kể thế nào, có thể nối lại tình cảm cũ vẫn là chuyện vui mà!

Người nghe 6: o(〃 "▽ "〃)o Hòa giải rồi lại tiếp tục cùng nhau phối âm!! Lão nhị, anh xem Lão lục đã quay lại với phối âm rồi, còn phối rất tốt nữa, cực kì mong đợi hai người có thể hợp tác một lần (gọi như vậy có đúng không?)!! (Trong mắt tôi, hai người đều rất tài giỏi, nghĩ thôi đã kích động)

...

...

"He he." Lần này, thật ra Viên Tranh Minh rất hưởng thụ cảm giác làm phông nền.

Tuy rằng lời dạo đầu của hai thí sinh này đã vượt qua thời lượng cho phép, nhưng hầu như mọi người đều bị nội dung đối thoại của họ hấp dẫn, không một ai phản đối, tất nhiên ông cũng thoải mái cùng nghe. Nghe tới đây, ông phát ra tiếng cười vui vẻ... Điều quý giá nhất của trận chung kết không nằm ở kỹ thuật cá nhân mà ở "hợp tác".

Không ai có thể phủ nhận kỹ thuật cá nhân của hai thí sinh này.

Nhưng liệu họ có thể hợp tác với nhau hay không... Ông rất hiếu kì chờ mong.

Hơn nữa, trong vòng đấu loại, biểu hiện của "Lão nhị" rõ ràng là điển hình của loại người "không biết cách hợp tác với người khác", vì vậy hắn đã tự nhận không thể gia nhập giới phối âm thương mại yêu cầu phối hợp với nhiều người khác nhau.

Mặt khác, chuyện "Ba ba mèo" mắc chứng suy giảm ngôn ngữ cũng khiến ông kinh ngạc. Hội chứng suy giảm ngôn ngữ, nói tóm lại là cản trở giao tiếp.

Như vậy, họ mà hợp tác với nhau thì sẽ thành thế nào? Thật khiến lòng người ngứa ngáy, hóng kết quả...

"Sao hả, cậu còn muốn bỏ quyền nữa không?" Viên Tranh Minh cười gian nhắc nhở Lão nhị, lấy lời của hắn để trêu hắn, khiến các thính giả thét chói tai trên khung chat.

Lão nhị không nói một lời, dường như đang yên lặng suy nghĩ.

Bỗng nhiên, hắn cúi đầu nghẹn ngào bật ra một tiếng nức nở, vừa ngắn vừa gấp gáp, nỗi đau thương sâu sắc trào lên thoáng cái đã bắt lấy thính giác của mọi người một cách bất ngờ: "Tất cả... đều là lỗi của con."