Tịch Dương đang cúi đầu lúi húi cột lại dây giày sandal của mình. Đôi giày chiến binh này mang thì đẹp nhưng mỗi lần đi vào thật khiến người ta rớt mồ hôi hột.
Thuần Nhi ở bên ngoài đứng một hồi, chịu không nổi, lại phải đi vào trong thúc giục.
Ngồi trên băng ghế gỗ dài lót đệm, cô gái kia đang cúi đầu, chăm chú gỡ bỏ hai bên dây đang đan vào nhau rối tung rối mù. Mái tóc cam cháy kia càng làm nổi bật nước da sáng và khiến cô gái rực rỡ như một vầng dương nhỏ.
Tịch Dương hôm nay mặc một chiếc áo khoác dài mỏng, hơi trong suốt, bên trong là một chiếc áo bra len khoét sâu, để lộ ra rãnh ngực sâu không chút khe hở. Bên dưới là một chân váy ngắn.
Thuần Nhi chăm chú nhìn bạn mình, khẽ khen.
"Đúng là vết sẹo này của cậu được xử lý rất tốt".
Dù là con gái nhưng Thuần Nhi cũng không có cách nào nén sự thèm thuồng mà dán mắt vào hai bầu ngực no đủ kia. Bình thường Tịch Dương còn sẽ đeo một chiếc dây chuyền nhỏ, hình mặt trời lấp lánh treo lủng lẳng trên ngực, càng thêm hút hồn, mà hôm nay không thấy đâu nữa.
"Thật vậy sao?".
Tịch Dương hỏi.
Cô luôn thấy rất tự ti về vết sẹo này. Mặc dù trông từ xa thì chỉ sẽ thấy một vệt trắng bất thường nhưng nếu cởi đồ ra, nhìn kỹ, thì sẽ thấy một đường dọc chói mắt nằm giữa ức, rất khó coi.
Vậy nên hôm qua Tịch Dương mới cố tình kiếm một chỗ hoang vắng cởi đồ ra xem thử. Mua bikini rồi mà không mặc, cô thấy có hơi phí phạm. Rốt cuộc là vẫn bị người khác nhìn thấy.
"Thật mà... Dáng của cậu đẹp như vậy. Có thể làm siêu mẫu trong mấy show nội y cao cấp thì mới đáng đó!".
"Với chiều cao này?".
Tịch Dương lắc đầu.
"Còn cái dây chuyền kia của cậu đâu?".
Thuần Nhi thấy thắc mắc, hình như chưa thấy Tịch Dương không đeo nó khi nào.
"Tớ đem đi cất rồi! Do sợ sẽ bị mất ở đâu đó trên biển. Vậy thì sẽ khó tìm lắm...".
"Nhưng hôm nay đâu có ra biển?".
"E hèm!".
Ở trước cửa phòng bật mở của bọn họ đột nhiên đã xuất hiện một người đàn ông. Thần Hi đứng tựa vào vách cửa, bên ngoài vẫn ăn mặc đứng đắn nhưng vẻ mặt lại vô cùng phóng đãng, gợi cảm, khiến cả Thuần Nhi và Tịch Dương ở bên trong đỏ bừng mặt.
Trông thấy cô gái hôm qua đang bối rối với đám dây giày đóng thành cục. Điệu bộ cực kì ngốc nghếch. Thần Hi liền cao ngạo hỏi.
"Có cần giúp không?".
Tịch Dương còn chưa kịp nói gì thì Thuần Nhi đã lanh lợi trả lời.
"Có! Có chứ! Anh mau giúp cậu ta đi. Lề mề cả một buổi sáng rồi!".
Thuần Nhi lờ mờ đoán ra Thần Hi chính là cái chàng trai đã lôi lôi kéo kéo Tịch Dương trên bãi biển ngày hôm qua. Hôm nay được nhìn gần, không ngờ đẹp trai quá đỗi. Bên ngoài lạnh lùng hoàn hảo, nhưng khí chất và biểu cảm thì... rất nguy hiểm và mê hồn.
Tịch Dương xinh đẹp như vậy, chẳng trách hay vớ được hàng ngon.
Môi Tịch Dương mấp máy, còn chưa kịp bật ra lời nào thì người đàn ông trước mặt đã đi đến, cúi thấp người. Đôi chân dài thẳng tắp của anh, một chân quỳ một chân khuỵu. Sống mũi cao và dài. Hàng mi vẫn như những năm đó dài và rung động như vậy.
Thấy anh hơi ngẩng lên nhìn, Tịch Dương e thẹn vờ như không có chuyện gì. Hai bắp đùi mơn mởn bất giác khép chặt vào nhau.
Chỉ có Thuần Nhi dường như không liên quan, đứng một bên cười hí hửng.
"Được rồi!".
Thần Hi với một tốc độ chóng mặt đã gỡ rối, còn buộc lại dây theo đúng kiểu chiến binh mà cô mong muốn.
"À... chúng ta đi thôi!".
Tịch Dương đứng dậy, ngượng nghịu nói.
"Khoan đã, em còn chưa cho anh số điện thoại. Định trả ơn thế nào đây?".
Thần Hi hình như vẫn không có chút ý định nào buông tha cho cô.
"Nhưng em... đâu có mượn anh phải giúp?".
Tịch Dương cứng cỏi trả lời.
Không nhớ đã mất hết bao lâu để Tịch Dương mới có thể quay lại nhịp sống cũ, cất đi Thần Hi, tiếp tục sống cuộc đời của mình. Cô không dại mà tiếp tục đâm đầu vào ngay chỗ đã khiến cô đau đớn ấy nữa.
Không chỉ Thần Hi mà ngay cả Thuần Nhi cũng ngớ ra trước sự dứt khoát này của Tịch Dương.
Cô kéo tay Thuần Nhi ra khỏi phòng, cùng chạy xuống phía khách sạn ăn buffet sáng. Mà không ngờ Thần Hi vẫn không chịu buông tha cho cô. Anh cầm khay đồ ăn của mình, chẳng nói gì liền ngồi xuống bàn mà Thuần Nhi và Tịch Dương đang ăn.
Tịch Dương thật sự phải thán phục anh bội phần vì sự trơ trẽn này.
Khách sạn sang trọng. Không gian bên dưới sảnh ăn sáng cũng cực kì yên ắng và xa hoa. Tịch Dương không tiện gây ra động tĩnh gì quá lớn để tự làm mất mặt. Thuần Nhi hóng hớt ra mặt, cứ hết liếc Thần Hi, đến liếc Tịch Dương.
"Cậu xem, núi cao còn có núi cao hơn chứ. Hoàng Túc Trạch của cậu đâu phải là tất cả đâu?".
Dưới bàn, Tịch Dương đá lấy chân của Thuần Nhi nhưng lại đá nhầm vào chân của Thần Hi, khiến anh giật nảy người, liếc cô một cái.
"Hoàng Túc Trạch? Cái tên này nghe quen quá..." - Thần Hi lấy khăn lau miệng, tự hỏi tại sao cô gái ngồi kế bên cứ giật mình lia lịa.
"Hoàng Túc Trạch nổi tiếng lắm đó! Anh ấy hiện giờ đang là bác sĩ mổ tim nổi nhất nhì Diệu Minh. Anh ấy là bạn trai chưa chính thức của Sunny đây!".
Tịch Dương đang tự hỏi. Kiếp trước mình đã tu phải nghiệp gì... Tại sao kiếp này bạn thân của cô đều là những người chưa đánh đã khai như vậy chứ? Ngày trước thì là Hiểu Thi, bây giờ thì là Thuần Nhi.
Cũng may, Thuần Nhi chưa khai ra họ và tên của Tịch Dương. Hình như chỉ có mỗi Thuần Nhi gọi cô như vậy thôi. Đó là sau khi cậu ta nghe được về bí mật nho nhỏ về sợi dây chuyền của cô.
Thần Hi lẳng lặng nhìn về phía cô gái tóc nâu cam đang cố tỏ vẻ tự nhiên, cắm đầu ngồi ăn kia. Tại sao có quá nhiều thứ về cô, anh đều cảm thấy rất quen thuộc vậy chứ? Có phải ở Mỹ làm việc quá nhiều rồi, nên đầu óc mụ mị đi? Không còn nhớ nổi những việc trong nước nữa?
"Sunny, đó là tên của em à? Cả hai em đều đến từ Diệu Minh?".
Lần này thì Thần Hi đã hỏi đúng trọng điểm.
"Không phải, đó là... Áaaaaaaaaaaaa!".
Biết ngay Thuần Nhi sẽ lại liếng thoắng nên Tịch Dương đã dùng sức co chân, đạp mạnh xuống một cái. Lần này nhắm rất kỹ càng.
Tịch Dương mỉm cười cứng nhắc, quay sang Thần Hi.
"Anh Thần Hi, không phải tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi à? Tôi không có hứng thú. Mong anh đừng làm phiền đến tôi nữa".
Mặt Thần Hi nghệt ra. Thần Hi thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng anh lại không biết là không đúng chỗ nào.
Mà anh thì trước giờ vẫn luôn cố chấp như vậy, chưa bao giờ chấp nhận bất cứ một sự khước từ nào. Có đôi khi, Thần Hi tự hỏi, lẽ nào Dục Minh cũng nằm trong những chấp niệm của anh?
Trước với Kim Y Chi đâu có như vậy? Thần Hi có đôi lúc thật sự không biết bản thân mình muốn gì.
"Em chỉ cần cho tôi số điện thoại. Tôi tự khắc sẽ rời đi!".
Thuần Nhi như đang đọc ngôn tình, khẽ "wow!" lên một tiếng.
Tịch Dương làm như không nghe thấy. Số của cô trước giờ đều không hề thay đổi. Nếu tìm ra số của cô, Thần Hi sẽ biết, thật ra cô gái mà anh theo đuổi mấy ngày nay vốn dĩ là em gái nuôi của mình.
Mặc dù đã nói... sẽ cố quên anh đi, nhưng không hiểu vì sao, Tịch Dương lại không ngăn được chính mình, muốn được thử cảm giác được anh theo đuổi một lần.
Cô muốn Thần Hi cũng phải biết cảm giác nóng lòng chờ đợi một ai đó, căng mắt dán lên màn hình điện thoại, đọc từng cuốn sách, học chơi từng loại game, phấn đấu từng ngày chỉ muốn làm hài lòng người đó... Đó đều là từng ngày từng tháng của Tịch Dương trong suốt gần chục năm qua.
"Vậy anh cứ mơ tiếp đi nhé!".
Thần Hi giật mình. Cái ngữ khí này... thật sự rất giống Dục Minh. Đã có lần Dục Minh nói ra với anh một câu y hệt thì phải.
Mấy năm qua, những lúc cô đơn, Thần Hi hay lục mở coi lại từng đoạn tin nhắn giữa anh và Dục Minh, đọc nhiều đến nỗi từng câu từng chữ đều đã nằm hết trong tim. Đến nỗi giọng nói cô ngọt ngào, mềm mại như thế nào, Thần Hi đều nhớ rất rõ.
Cả Tịch Dương và Thuần Nhi đều nhận ra sự im lặng bất thường và cả sự thất thần hiện rõ trên mặt Thần Hi. Chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên, Thần Hi đứng dậy, ra khỏi bàn ăn.
Món ăn trên dĩa mà Thần Hi lấy vẫn còn nguyên ở đó.
Tịch Dương ngẩn ngơ nhìn theo thì bị Thuần Nhi quở.
"Cậu xem, có ai như cậu không chứ? Rõ ràng là thích anh ta! Tớ thấy cậu nhìn Hoàng Túc Trạch cũng chưa bao giờ đắm đuối như vậy!".
Tịch Dương không nghĩ bản thân quá lộ liễu.
"Sao cậu cứ mở miệng ra là nhắc đến Hoàng Túc Trạch vậy chứ?".
"Còn hỏi sao? Hai người có lúc nào mà không dính với nhau như hình với bóng. Hoàng Túc Trạch là truyền thuyết của trường chúng ta đó. 10 năm qua chưa có ai vượt được thành tích của anh ấy đâu. Lứa hậu sinh ngưỡng mộ anh ấy đâu có ít".
Chuyện này e rằng liên quan đến cái mồm bép xép năm đó của Lam Bách nhiều hơn. Cho dù 7 năm đã trôi qua, vậy nhưng nhiều nghiên cứu sinh khi nghe đến tên Lam Tịch Dương liền nhìn cô bằng đôi mắt khác.
"Giữa tớ và Hoàng Túc Trạch chưa có gì...".
"Chưa có chứ đâu phải không có. Hoàng Túc Trạch anh ấy đâu có rỗi hơi mà dành hết bảy năm thời gian để dạy kèm cho một cô gái mà bản thân không hề có tình cảm chứ?! Cậu nghĩ làm bác sĩ dư thời gian vậy à?".
Làm sao mà Tịch Dương cảm thấy Thuần Nhi còn hiểu chuyện tình cảm của cô còn hơn cả cô. Nốt ngày mai, Tịch Dương và Thuần Nhi sẽ về lại Diệu Minh rồi.