Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 26: Bỡn cợt



Hành lang khách sạn vắng lặng như tờ. Thường thì chỉ cần ra ban công khách sạn hoặc vào phòng vệ sinh nghe điện thoại là được rồi. Chẳng vì lý do gì... Tịch Dương lại thấy mình đang lang thang, lượn lờ ở đây.

Rốt cuộc bản thân đang làm gì vậy? Chính cô cũng không hiểu rõ nữa.

"Tịch Dương, con đang ở Linh Sóc à? Dạo này khoẻ rồi, có thể đi du lịch xa vậy rồi sao?".

Vương Lâm và Cố Tuyền mấy ngày nay đều không ngừng gọi điện cho cô, thông báo rằng đã về nước, sợ Tịch Dương quên mất.

Trong bảy năm này, nhà họ Cố vẫn không hề quên đi Tịch Dương. Đứa con gái nuôi này bọn họ vẫn rất quý. Mỗi lần đến dịp gì đều sẽ gửi quà về cho Tịch Dương. Mỗi tuần đều sẽ gọi cô từ hai đến ba lần. Có lần là gọi âm thanh, cũng có lần là gọi video call.

Nhờ như vậy mà Tịch Dương cập nhật được tình hình bên Mỹ của Thần Hi khá tốt. Chỉ có điều không ngờ, anh lại không về Diệu Minh cùng với bố mẹ.

"Dạ vâng, từ sau lần phẫu thuật trước thì tình hình con vẫn ổn định. Bác sĩ đã cho con đi du lịch ạ".

"Linh Sóc... Chẳng phải Thần Hi cũng đang ở đó sao? Hai đứa có gặp nhau không? Hình như hai đứa ở chung khách sạn luôn đấy!".

Tịch Dương ấp úng, không biết trả lời mẹ nuôi sao? Nếu nói là có thì liệu Vương Lâm có gọi cho Thần Hi hỏi không nhỉ...

Vì vậy để cho an toàn, cô đành nói dối.

"Dạ con chưa gặp ạ. Ngày mai con sẽ về Diệu Minh rồi. Đến lúc đó con sẽ ghé sang chơi cùng ba mẹ nhé!".

"Được. Mẹ ráng chờ thêm một ngày nữa vậy. Nhớ con gái yêu của mẹ quá!".

Tịch Dương cúp máy. Chân lơ đễnh đi về phía căn phòng bên cạnh, cúi người xuống thấp. Qua khe cửa chỉ thấy một màu đen tối tăm.

Thần Hi đã đi cả ngày hôm nay, chưa về sao?

Tịch Dương nhắn cho Thuần Nhi: "Tớ đi ra ngoài đi dạo một lát. Sẽ về ngay!".

Thực tế là Tịch Dương không hề đi dạo, cũng khó mà có thể về ngay. Cô đã luôn băn khoăn không biết Thần Hi đến Linh Sóc lúc này để làm gì? Sao đột nhiên anh lại đến Linh Sóc cơ chứ?

Chẳng phải việc đầu tiên Thần Hi nên làm là phải đến thăm tụ bạn hồi đại học của anh đấy ư? Lam Bách vẫn còn đang ở Diệu Minh đợi anh cơ mà?

Tịch Dương đội một chiếc mũ, đi đi lại lại ở phía đối diện khu resort. Nếu như Thần Hi có về thì từ đây cô có thể trông thấy anh. Tịch Dương nhanh chóng nhận ra đó là một việc làm vô cùng ngu ngốc vì thứ nhất, cô không biết khi nào Thần Hi sẽ về, thứ hai, ở đây có quá nhiều muỗi. Tịch Dương đứng được một lúc thôi mà đã tưởng chừng như chân tay bị đốt đến sưng vù, nhưng cô vẫn cam lòng đứng đợi.

Đã là mười một giờ đêm.

"Sunny, cậu đi đâu đấy? Cậu bảo ra ngoài một chút mà đến giờ đã là 4 tiếng đồng hồ. Cậu có định về phòng không thì bảo?!".

"Tớ có mà...".

"Mai ra sân bay rồi, tớ còn muốn đi ngủ sớm!" - Thuần Nhi phàn nàn.

Thực ra... Nếu không có tin nhắn này của Thuần Nhi, Tịch Dương còn không biết chính mình sẽ chờ đến bao giờ. Cái thói quen nằm chờ nút tròn của anh sáng tắt trong đêm vẫn còn nguyên đó. Tịch Dương thấy mình ngu ngốc. Hệt như bảy năm qua xa cách không có gì thay đổi... Như thể toàn bộ quãng thời gian cô bấm mình không được nhớ đến anh, mọi nỗ lực để quên đi anh đều hoá thành tro bụi...

"Ừ, tớ về đây!".

Tin nhắn gửi đi. Tịch Dương từ tốn rải bước qua đường.

Đang lúc đó thì trông thấy một chiếc xe taxi đỗ lại trước cổng resort, lấp ló thấy hình dáng quen thuộc của Thần Hi. Tịch Dương vội đến mức suýt chút nữa bị một chiếc xe lao đến đâm tới.

"Đi đứng cái kiểu gì vậy?".

Chiếc xe kịp phanh lại, lão tài xế kia lớn tiếng quát.

Tịch Dương sợ làm lớn chuyện sẽ để lộ hành tung, đành líu ríu xin lỗi. Lão tài xế kia phóng đi, không rảnh mà tiếp cô. Chiếc xe taxi kia cũng chạy theo, để lộ ra một cô gái khác đi cùng với Thần Hi.

Hai bàn chân của Tịch Dương như cắm rễ ở dưới đất lạnh, không có cách nào nhấc lên được nữa. Thần Hi mở tay, cô gái kia lập tức chạy vào lòng. Dáng vẻ tình tứ, thân mật kia như đã quen biết từ lâu.

Một làn gió buốt từ biển đêm thổi đến, khiến toàn thân cô rét run.

Cô gái kia nghiêng đầu, trò chuyện với Thần Hi rất vui vẻ. Cô ta mặc váy đen bó sát, liên tục đánh hông vào người Thần Hi, rất khiêu gợi. Gương mặt đó...

Tịch Dương bàng hoàng nhận ra. Không phải chính là người mà bảy năm trước cô đã mạo danh đó sao?

Cả người Tịch Dương chết lặng. Cô cứ đứng đó trân trân nhìn về con đường mà hai người họ đang đi một lúc lâu. Mãi đến khi hai người họ đi mất hút đằng sau khách sạn rồi mà Tịch Dương vẫn cứ đứng đờ ở đó. Điểm ấm duy nhất nằm trong hốc mắt của cô, rơi dọc xuống hai má.

Một câu hát chợt vang lên trong đầu cô:"Anh trước mắt tôi, cách một giây năm ánh sángNgoài tầm tay với chẳng tới, nắm chẳng đượcAnh là hồi ức của kiếp này, anh là người không ai thay thế đượcAnh là thời không sâu thẳm, là khắc cốt ghi tâm...".

Điện thoại trên tay reo lên, khiến Tịch Dương như choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

"Cậu làm gì mà vẫn chưa về vậy hả?".

Tịch Dương khịt mũi, hít một hơi khô rát.

"Tớ về ngay đây. Hai phút nữa!".

Con đường đó chưa bao giờ dài đến vậy. Mặt đêm yên ắng, chỉ còn tiếng dế và ve rì rầm sau những bụi cây. Ánh đèn vàng chạy dọc trên con đường soi lên cái bóng nhỏ yếu ớt chỉ thêm phần quạnh quẽ.

Lúc về đến trước cửa phòng, Tịch Dương còn nghe được một tràng các tiếng va đập từ phòng bên. Không cần ai nói, cô tự đoán được bọn họ đang làm gì. Trong lòng khẽ cười lạnh một cái.

"Ây da, tớ còn tưởng cậu và cái anh chàng đẹp trai phòng bên đã đi hẹn hò với nhau, còn ăn nằm với nhau luôn rồi chứ?" - Thuần Nhi giống như đang đợi xem cô có thực sự đang nói dối không vậy - "Xem ra cực kỳ mạnh bạo, thể lực anh ta tốt thật đấy, tớ nằm bên này mà thấy tim đập chân run luôn này. Mang tiếng resort năm sao gì mà cách âm chán quá!".

Không nhận ra được vẻ mặt sầu thảm của Tịch Dương, Thuần Nhi vẫn liên hồi nói tiếp.

"Cậu nói xem, anh ta vốn dĩ có bạn gái rồi, sao còn cứ tới cưa cẩm cậu làm gì vậy chứ? Vốn dĩ tớ còn tưởng cậu tốt số được một soái ca thượng hạng như vậy làm quen, ai ngờ, anh ta lại là một play boy chính hiệu".

Tịch Dương vừa cởi giày đã leo lên giường, trùm chăn kín mít, tiện thể với tay tắt cây đèn ngủ bên đầu giường. Nguồn sáng duy nhất trong phòng chỉ còn lại ánh sao xa xăm từ nơi mặt biển rì rào len vào.

"Vẫn là bác sĩ Hoàng Túc Trạch đại nhân xứng với cậu nhất. Đàn ông bây giờ thật chẳng biết ai xấu ai tốt nữa. Trông mặt mày sáng sủa vậy mà...".

Thuần Nhi tiếc nuối, than ngắn thở dài một hồi vẫn thấy phía bên kia giường hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Tịch Dương ngủ rồi sao?

Thuần Nhi liền không nói nữa, xoay người một cái, chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm đặc quánh bao trùm lên tất thảy vạn vật. Chỉ còn những âm thanh trần trụi quấn lấy, vấn vương. Hình như đến khi trời hửng sáng mới chịu dừng lại.

Tịch Dương mở mắt, không biết mấy tiếng vừa rồi, trong đầu cô đã tưởng tượng được ra bao nhiêu khung cảnh đen tối nữa. Dù thế nào, nhân vật chính cũng không phải là cô.

Thuần Nhi thức dậy thì thấy Tịch Dương hai mắt vẫn nhìn ra bên ngoài chòng chọc.

"Không phải chứ? Cả một đêm cậu đều không ngủ à?".

Quầng đen ở dưới mắt không cách nào giấu được. Hai bọng mắt còn sưng lên.

"Ừ... tớ hơi lạ giường một chút...".

"Chứ không phải do bên kia ồn quá à?".

Thỉnh thoảng Thuần Nhi có tỉnh dậy giữa cơn, vẫn nghe thấy tiếng bọn họ kịch liệt.

Tịch Dương xoay người, không muốn đối diện với Thuần Nhi.

Thuần Nhi hoàn toàn không phát hiện được chuyện gì, liền lặng lẽ đi vào trong toilet.

"Vậy cậu nằm đây, cố mà ngủ đi nhé! Trưa nay chúng ta trả phòng, chiều mới lên máy bay lận cơ mà. Ráng mà nhắm mắt chút không sẽ rất mệt đấy".

Tịch Dương gật gật đầu, ra vẻ hiểu rồi.

Thực tình thì cô đã rất cố gắng, nhưng vừa nhắm mắt thì hình ảnh Thần Hi quấn quýt, ái muội cùng cô gái kia lại làm tim cô đau nhói. Đã biết là không thể, còn cứ mong nhớ làm gì nữa chứ?

Tịch Dương nằm trên giường, trằn trọc thêm mấy tiếng nữa trong căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng sóng biển làm bạn với cô.

Lúc Thuần Nhi trở về thì thấy Tịch Dương đã thu dọn đồ đạc, hành lý xếp gọn cả rồi. Mà mắt thì chỉ có dấu hiệu tệ đi chứ không hề tốt hơn. Sắc mặt tái xanh đến là khó nhìn.

"Không phải bảo cậu cố gắng ngủ thêm đi rồi sao?".

"Tớ cố rồi, mà không ngủ được!".

Thuần Nhi thở dài.

"Thôi vậy, vẫn là về nhà ngủ tốt nhất. Không thì lên máy bay ngủ vẫn được mà" - Rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Thuần Nhi lại liếng thoắn - "Cậu không biết đâu, tớ vừa đi ăn sáng liền gặp hai người phòng bên đó nữa. Sáng hôm qua vẫn còn lẽo đẽo theo cậu. Hôm nay anh ta đã tay trong tay với người khác, còn đi đến hỏi mình "Bạn em đâu không thấy?!" bị tớ xì cho một tiếng. Sao lại có loại người tráo trở như vậy hả Sunny? Cô gái đó tuy đẹp, nhưng làm sao đẹp bằng Sunny của chúng ta được".

Tịch Dương không nói tiếng nào, chỉ trầm ngâm kéo lê va li đi ra ngoài. Thuần Nhi bấy giờ mới thấy biểu hiện của Tịch Dương có hơi lạ, nhưng đơn thuần nghĩ là do cô bị mất ngủ nên mới mệt mỏi ra như vậy mà thôi.

Hai người họ im lặng đứng chờ thang máy. "Ting" lên một tiếng. Tịch Dương khẽ nâng mắt, lại thấy hai người mà cô đang không muốn thấy nhất trên đời đang ở trước mặt mình.

Ngày hôm qua cô đã trông thấy ở phía sau, hôm nay lại được đối diện trực tiếp. Thần Hi cùng cô gái đó đứng trong thang máy. Cơ thể ướt dán chặt vào nhau, ôm hôn nồng nhiệt như chưa hề phát giác có người đang đứng nhìn.

Thuần Nhi cũng muốn xì thêm tiếng nữa, nhưng thấy cảnh nóng bỏng trước mắt lại thành á khẩu. Lớn đến từng này tuổi đầu mà Thuần Nhi cũng chưa từng thấy cảnh công khai thân mật như thế bao giờ.

Thần Hi là người ngưng lại trước tiên. Anh vừa nhìn thấy cô thì lập tức buông cô gái kia ra. Cô gái kia mất hứng thấy rõ, ngó theo ánh mắt của Thần Hi, nhìn cô đầy hằn học.

"Thần Hi, cô gái đó là ai?".

Thần Hi thu lại ánh mắt, mở miệng lạnh nhạt nói.

"Không ai cả!".

Anh vòng tay qua, ôm lấy eo cô gái kia, lướt qua Tịch Dương, đi ra khỏi thang máy.

Tay Tịch Dương nắm chắc lấy tay cầm va li, thấy người mình khẽ run lên một cái. Trong tim như có tiếng nứt vỡ. Hai môi cô run lên mím chặt vào nhau.

Một lần nữa, cô bị Thần Hi chơi đùa rồi bỡn cợt trong lòng bàn tay. Ấy là còn may, anh chưa biết được mình quyền lực cỡ nào với trái tim yếu ớt của cô.

Thuần Nhi nôn oẹ, kéo tay Tịch Dương đi vào thang máy.

"Mặc kệ bọn họ. Đúng là mấy người mắc ói!".

Thuần Nhi bấm muốn nát cái nút đóng cửa trong thang máy. Tịch Dương thất thần cúi gằm mặt, không để ý thấy có một ánh mắt cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm.