Lúc đến cửa cung trời đã hưng hửng sáng, Đường Thanh bước xuống xe ngựa, một ngọn gió bấc thổi đến làm cậu rùng mình. Cậu níu chặt ống tay áo rộng thùng thình, chất lụa mềm mỏng rất đẹp, nhưng trong tiết trời cuối thu đầu đông thì nó chẳng được ích gì. Không chắn nổi gió rét, lạnh tái tê lòng người.
Liên lo lắng: "Cậu lạnh lắm không, để em đi kiếm áo choàng cho cậu, chắc là có trong bao hành lý."
"Đường Thanh" chỉ có ba bộ quần áo vải thô bạc màu, tất cả những phục sức ngày hôm nay đều là do bà cả bảo người đem đến.
Đường Thanh lắc đầu: "Không cần đâu."
Nhà khác thì cậu không biết, chứ nhà này thì cậu không chỉ làm con tốt thế mạng mà còn được giao cả "trọng trách" quyến rũ đức vua nữa. Cứ nhìn cái cách đám a hoàn trang điểm cho cậu là hiểu, xông hương nức mũi, áo quần mỏng manh. Làm gì có chuyện họ sẽ chuẩn bị áo choàng cho cậu cơ chứ.
Đường Thanh đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này đã có khá nhiều người đến, toàn bộ đều là công tử nhà quan. Mặt mũi ai nấy đều tăm tối khó tả, khi chạm mắt nhau có thể thấy được sự nhục nhã, phẫn uất và tuyệt vọng trong lòng họ. Khi họ nhìn thấy Đường Thanh ăn bận "xinh đẹp", còn dắt theo hầu gái thì cả đám đồng loạt tỏ ra khinh thường. Đám công tử ăn ý tránh xa Đường Thanh, cô lập cậu.
Đường Thanh chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, cậu rũ mắt không để ý đến bọn họ nữa.
Mặt trời mọc, cửa cung nặng nề từ từ mở ra, một thái giám và một dàn cung nữ theo sau đi ra nghênh đón mọi người. Đường Thanh đếm sơ sơ cũng phải có hơn ba mươi người tham gia tuyển phi.
Bọn họ chia thành hai hàng đi theo thái giám đến vườn thượng uyển. Hoàng cung trước mắt họ vô cùng rộng lớn, ngước mặt nhìn lên chỉ thấy những tấm ngói xanh mướt như ngọc, tiếp đến là mái đình trạm trổ tinh xảo cầu kỳ, những cửa vòm nguyệt môn uyển chuyển mềm mại. Đi qua các cung điện kết cấu gỗ được sơn son thiếp vàng khiến người ta phải choáng ngợp vì sự lộng lẫy của nó. Đường Thanh thầm rung động bởi vẻ đẹp cổ kính, uy nghiêm nhưng cũng hết sức hoa lệ mà nơi đây mang đến, lúc này cậu mới có một cảm giác chân thật, rằng cậu đang đứng đây, đang thật sự sống trong một thế giới cổ đại.
Vườn thượng uyển được xây quanh một cái hồ rộng lớn, giữa hồ có một đình nghỉ mát to. Bầu trời buổi sáng cuối thu trong vắt không một gợn mây, nắng ban mai phản chiếu trên những viên ngói thanh lưu ly, nước hồ thu xanh biếc như ngọc, sáng trong như một mặt gương khổng lồ. Nhìn đâu cũng thấy xanh mát lòng người, Đường Thanh hít một hơi sâu cái không khí lạnh lẽo cuối thu, chợt thấy lòng khoan khoái khó tả.
Đến gần hơn, cậu thấy thấp thoáng ba bóng người đang ngồi trong đình. Lúc này thái giám dẫn đoàn nói với mọi người: "Ba người ngồi trong đình kia là Hoàng quý phi, Hiền phi và Thần phi. Ba lệnh bà phụng mệnh tuyển chọn nam phi cho thánh thượng, các vị công tử chớ có thất lễ. Giờ mời các vị đứng ở đây, lần lượt mỗi tốp ba người, ba người được gọi sẽ đi vào trong đình để các lệnh bà hỏi chuyện."
Trước khi vào cung, Liên đã tìm hiểu và nói qua với Đường Thanh đôi chút về những bà vợ của vua. Hiện nay trong cung không có hoàng hậu, hay nói đúng hơn là nước Nam không có tục phong hậu. Ba đời vua trước đều không có hoàng hậu, đến chức Hoàng quý phi là to nhất, được coi là người đứng đầu hậu cung. Dưới hoàng quý phi là nhất giai phi gồm Quý phi, Hiền phi, Thần Phi. Rồi đến Đức phi, Thục phi, Huệ phi làm nhị giai phi, dưới nữa là tần, Tiệp dư, Quý nhân, Mỹ nhân, Tài nhân.
Hiện giờ trong cung có ba phi, sáu tần và mười người khác xếp đều ở những bậc dưới. À... còn bốn người đã chết kia đều đứng trong hàng phi.
Rất nhanh tốp đầu tiên đã vào trong đình, khoảng cách hơi xa nên Đường Thanh không nghe được họ nói gì. Tuy rằng đây là cuộc tuyển chọn nam phi cho nhà vua, nhưng nam nữ khác biệt, Đường Thanh không biết ba cung phi kia sẽ tuyển chọn như thế nào. Nếu là nữ thì còn nhìn dung mạo, hỏi phẩm hạnh, xét cầm kỳ thi họa các thứ, còn nam...?
Nam tử bây giờ, nhất là những công tử nhà quan thế này đều đọc sách viết chữ, học cưỡi ngựa bắn cung, lòng mang chí lớn phò vua giúp nước. Đáng ra chỗ họ nên đứng là ở điện Thái Hòa chứ không phải là ở trong vườn thượng uyển để tuyển phi. Đường Thanh có thể hiểu được sự nhục nhã và phẫn uất của họ.
Người xưa có câu "thà chết đứng còn hơn sống quỳ", kẻ sĩ thà chịu chết chứ không chịu nhục. Nếu không phải vì tính mạng người nhà, Đường Thanh tin rằng đám công tử này có thể tự sát tại chỗ để tỏ rõ tinh thần cao ngạo, bất khuất của Nho gia.
Bỗng nhiên trong đình truyền ra tiếng đồ sứ vỡ, Đường Thanh giật mình nhìn, thấy một cung phi mặc váy tím đang chỉ tay vào ba nam tử nói gì đó, thái độ rất gay gắt. Còn những nam tử kia thì cúi đầu trầm mặc, phản kháng trong im lặng.
Một lúc sau ba người đi ra, tốp khác lại vào. Chẳng mấy chốc lại bị đuổi ra, tốp thứ ba cũng thế. Lần này cung phi ngồi giữa mặc váy vàng cũng không nhịn được nữa, Đường Thanh thấy nàng ta vỗ bàn thật mạnh, không khí vô cùng căng thẳng.