Tô Ánh Nguyệt có chút hoảng sợ.
Lúc Giản Thành Công dạy cô những kỹ năng phòng thân này, ông ta đã dặn dò rất kỹ rằng cô chỉ có thể sử dụng tới nó khi gặp phải tình huống nguy hiểm, không thể tùy tiện để người khác biết tới.
Lý do cũng giống như vết bớt ở sau eo cô: chúng sẽ mang lại rắc rối cho cô.
Vừa rồi, cả một phim trường lớn như vậy nhưng cũng chỉ có hai người là cô và Trình Hiếu Quân, nếu cô không ra tay thì sẽ chẳng có ai tới cứu cô.
Cô cũng không thể để mặc Trình Hiếu Quân bắt nạt mình, vì thế nên mới ra tay.
Nhưng cô không thể ngờ, chuyện này lại bị Vương Khải nhìn thấy.
Hơn nữa, anh ta không chỉ nhìn thấy mà còn muốn hỏi cô xem cô đã học được nó từ đâu…
Cô gái lúng túng, ho khan, đáp: “Anh nhìn nhầm rồi”
Nói xong, cô vội vàng lái sang chuyện khác: “Ảnh đế Vương, sáng sớm ngày ra sao anh lại ở trước cửa phim trường của chúng tôi thế?”
“Cũng giống hai người thôi”.
Vương Khải không tiếp tục truy hỏi vấn đề thân thủ nữa: “Tới phim trường sớm quá, không có ai nên nhàm chán đi dạo một chút.
”
Anh ta hít điếu thuốc một hơi thật sâu: “Không ngờ mới đi dạo một hồi lại nhìn thấy một bí mật lớn”
“Hèn chi trước đây tôi còn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Trình Hiểu Quân có chút suy giảm”
“Hiện tại xem ra, có lẽ từ sau khi anh ta và Hướng Kim Tâm tuyên bố yêu nhau, anh ta đóng phim luôn luôn xuất hiện vấn đề”
Nói xong, người đàn ông kia nhìn Tô Ánh Nguyệt đầy ẩn ý: “Không ngờ cô Tô đây chân nhân bất lộ tướng, tôi thật sự rất mong chờ lần hợp tác sau này giữa hai chúng ta”
Ý tứ của anh ta đã quá rõ ràng.
Anh ta đã nghe thấy hết những gì hai người họ nói lúc trước.
Tô Ánh Nguyệt có chút ngượng ngùng, cắn môi nói: “Ảnh đế Vương, anh ăn cơm chưa? Tôi mời anh ăn sáng nhé”
Vương Khải cười đáp: “Cũng được.
”
Hai người đi tới một quán ăn nhỏ gần đó.
Bởi đây là một quán ăn nhỏ ở ngoài cửa phim trường nên chủ quán cũng không hề thấy lạ với việc Vương Khải mấy ngôi sao tới đây ăn cơm.
Thậm chí khi nhìn thấy Vương Khải, ông ta còn nhiệt tình giới thiệu một phòng bao nhỏ ở tầng hai: “Ánh để Kỷ, người nổi tiếng thì lắm chuyện thị phi, vẫn nên cẩn thận thì hơn”
Đóng cửa phòng bao lại, Tô Ánh Nguyệt hít sâu, ân cần đặt đồ ăn trước mặt Vương Khải: “Ảnh đế Vương”
“Anh không phải loại người sẽ nói ra chuyện riêng của người khác nhỉ?”
Tô Ánh Nguyệt mời anh ta ăn cơm vì cô sợ ở phim trường sẽ lại có người nghe lén.
Cô không hề muốn có thêm bất kỳ scandal nào với Trình Hiếu Quân nữa.
Vương Khải thờ ơ ngước mắt lên nhìn cô: “Em đừng quên, tôi cũng bị em nắm sơ hở trong tay.
”
Tô Ánh Nguyệt hơi khựng lại, lúc này mới nhớ ra, lúc trước cô đã từng gặp con gái nuôi của Vương Khải…
Rốt cục cô cũng buông được tảng đá trong lòng.
Cô hít thật sâu, mỉm cười nhìn Vương Khải: “Tôi sẽ giữ kín bí mật của anh!”
“Nhưng”
Vương Khải thờ ở nhìn cô: “Tôi có chuyện muốn hỏi em”
“Cái gì?”
“Em đã từng sinh con sao?”
Tô Ánh Nguyệt: “.
.
”
Cô ho nhẹ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác: “Tôi có thể không trả lời không?”
Nếu nói cô chưa từng sinh con, cô sẽ cảm thấy có lỗi với đứa bé đã mất.
Nhưng nếu trả lời đã sinh con, cô lại không muốn giải thích quá nhiều với một người khá xa lạ như Vương Khải.
“Có thể”
Vương Khải cúi đầu, hờ hững khuấy cháo trong bát: “Tinh Quang nói con bé hy vọng em là mẹ của con bé”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn cô: “Có hứng thú không?”
Tô Ánh Nguyệt: “.
.
”
“Không, không được đâu”
Cô khẽ ho: “Tôi đã có hai đứa con trai rồi”
“Vậy sao?”
Vương Khải khẽ thở dài, không tiếp tục đề tài này nữa.
Sau khi ăn sáng xong, hai người trở về phim trường của mình.
Khi Tô Ánh Nguyệt một lần nữa quay lại phim trường thì bác sĩ bó xương cho Trình Hiếu Quân cũng vừa rời đi.
Anh ta yếu ớt dựa trên ghế, trợn mắt, hung tợn nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Một ngày quay phim coi như diễn ra suôn sẻ.