Dù Trình Hiểu Quân đã mấy lần muốn chơi xấu với Tô Ánh Nguyệt nhưng hoặc là bị Tô Ánh Nguyệt tránh được hoặc là bị tổng đạo diễn phát hiện, mắng anh ta một trận.
Buổi tối, sau khi tan làm trở về, Tô Ánh Nguyệt ra chợ mua đồ ăn như thường lệ.
Cả ngày hôm nay cô đều không xem điện thoại nên không hề biết những bức ảnh chụp cô và Vương Khải cùng nhau đi ăn sáng đã bắt đầu lặng lẽ lan truyền vào tối hôm đó.
Trên mạng, có người không tin, cũng có người cảm thấy hai người họ đang bàn chuyện hợp tác, dù sao sau này họ cũng cùng nhau quay một bộ phim.
Nhưng đa phần mọi người đều đang mắng chửi Tô Ánh Nguyệt.
Kết hợp với chuyện giữa cô, Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm lúc trước, hiện giờ ở trên mạng đã có rất nhiều người gán cho Tô Ánh Nguyệt danh hiệu “Trà xanh”.
Thậm chí họ còn cảm thấy cô đang cố ý quyến rũ Trình Hiếu Quân, thấy Trình Hiếu Quân ngã xuống thì lại quay sang quyến rũ Vương Khải!
Có người nhớ tới tài khoản “Cung Nguyệt” từng nói đỡ giúp Tô Ánh Nguyệt lúc đầu, vì thế họ bắt đầu để lại bình luận và nhắn tin để mắng chửi tài khoản này.
“Chết tiệt!”
Trong biệt thự nhà họ Tân, Tần Tinh Thiên nhìn thấy những bình luận chướng mắt kia, giận tới mức suýt nữa đã ném điện thoại đi: “Anh ơi, làm sao bây giờ?”
“Vương Khải này là ai, thật đáng ghét!”
“Tại sao phải ăn cơm với mẹ!”
Tần Tinh Vân vô cùng chững chạc, chụp màn hình số tin nhắn và bình luận kia, cùng toàn bộ những bức ảnh trên mạng, lưu thành một thư mục riêng.
Tần Tinh Thiên không hiểu chuyện gì: “Anh ơi, không phải anh là hacker à?”
“Anh không giúp mẹ thì thôi đi, sao lại chụp màn hình lại, anh muốn hại mẹ à?”
Đôi mắt to, đen láy của Tần Tinh Vân trợn ngược, cậu bé liếc nhìn Tần Tinh Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn vô cùng tinh sảo thoáng qua chút khinh bỉ: “Anh làm như vậy đương nhiên là có mục đích riêng của mình”
Nói xong, cậu bé gửi thư mục kia vào hòm thư của Tần Mộ Ngôn.
Một phút sau, Tần Mộ Ngôn trực tiếp gọi lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chính là chuyện mà bố nhìn thấy đấy”
Đối mặt với những câu hỏi lạnh như băng của Tần Mộ Ngôn, Tần Tinh Vân rất bình tĩnh và điềm đạm: “Bố, bố đừng trách con không nhắc bố”
“Mẹ nhắn tin nói mẹ muốn đi mua đồ ăn”
Ồ“Có lẽ mẹ cũng không biết bản thân đã bị bạo lực mạng”
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tần Mộ Ngôn hơi chựng lại.
Đồ ngốc này.
Chỗ nào cũng có người hâm mộ của Vương Khải.
Cô ấy đi chợ công khai như vậy, nếu bị người hâm mộ cuồng nhiệt của Vương Khải phát hiện…
Anh hơi ngừng lại: “Mẹ đang ở trung tâm thương mại gần phim trường phải không?”
“Vâng”
“Bảo mẹ đừng đi lung tung, bố sẽ tới tìm mẹ ngay!”
Nói xong, anh trực tiếp tắt máy.
Nghe thấy tiếng tít tít ở đầu dây bên kia, lúc này Tần Tinh Vân mới thở phào nhẹ nhõm, ngón tay bắt đầu nhảy múa trên bàn phím.
Tần Tinh Thiên ngồi một bên, thấy thế thì chẳng hiểu gì: “Anh, anh lại đang làm gì thế?”
“Xử lý những người không ngoan ngoãn ở trên mạng”
Tần Tinh Thiên ngồi bên cạnh, cậu nhóc suy nghĩ một hồi rồi bất ngờ vỗ đầu, mình hiểu rồi!
Ông anh nham hiểm này của cậu nhóc cố ý để mấy lời đồn đãi kia lan truyền một hồi, lưu lại chứng cứ khiến bố đau lòng cho mẹ rồi mới bắt đầu chiến đấu vì mẹ!
Nghĩ tới đây, cậu nhóc ân cần rót nước cho Tần Tinh Vân rồi đặt bên cạnh máy tính của cậu bé: “Anh, anh đúng là mưu sâu kế hiểm!”
Tần Tinh Vân lặng lẽ nhìn cậu nhóc: “Anh mới năm tuổi”
“Nhưng anh vẫn lớn hơn em, đối với em, anh đã già!”
“Một phút cũng là già hơn!”
Tần Tinh Vân: “.
.
”
“Anh, anh giỏi thật đấy, cố lên nào!”
“Anh.
.
”
Tần Tinh Vân cảm thấy rất bất lực, cậu bé bưng chén nước lên, uống một ngụm: “Tần Tinh Thiên, giúp anh một chuyện”
Nghe thấy anh trai để mình giúp, Tân Tinh Thiên chớp mắt trở nên phấn khích, hai mắt mở to: “Anh muốn em giúp anh thế nào?”
“Giúp anh ngậm miệng lại”
“ồn ào quá”
Tần Tinh Thiên: “.
.
”