Cửa phòng bếp được mở ra, hai cậu nhóc thò đầu vào.
Hôm nay Kỷ Thanh Nam không có thông báo quay chụp, đại khái phải hai ngày sau mới quay chụp, cho nên Tinh Nguyên đương nhiên muốn tới nhà họ Tân để ăn nhờ ở đậu.
Một lần thì ngại hai lần thì quen, lần thứ ba thì xem như nhà mình Bây giờ Tinh Nguyên đương nhiên đã xem nhà họ Tô trở thành nhà của cô bé.
“Dì Tô, dì đang làm cái gì mà thơm như vậy?”
Đôi mắt lóe sáng ánh sao của cô bé đang nhấp nháy nhìn qua Tô Ánh nguyệt: “Anh Tinh Thiên nói rằng dì nấu cơm cực kỳ ngon.”
“Hừ, bây giờ em không phải là ước ao ghen tị với anh và anh của anh bởi vì bọn anh có người mẹ tốt như thế chứ?”
Tỉnh Thần đắc ý khoanh hai tay trước ngực: “Mẹ của anh là đầu bếp tốt nhất.”
Tinh Nguyên biểu môi: “Em chỉ hâm mộ anh, cũng không hâm mộ anh Tinh Vân.”
“Thật sự?”
Tinh Thiên giật mình, ánh mắt lóe sao của cô bé luôn nhìn bản thân cậu nhóc, giống như là gặp được idol vậy, cậu nhóc còn tưởng rắng trong mắt của Tinh Nguyên chỉ có Tỉnh Vân.
Không nghĩ tới!
Người mà cô bé hâm mộ lại là Tinh Thiên.
Nghĩ đến đây, trên mặt của Tinh Thiên đã sáng rực rỡ: “Anh đã biết, sau này em sẽ cảm thấy anh sẽ ưu tú hơn Tinh Vân mà”
Tinh Thiên đắc ý võ vỗ bả vai Tinh Nguyên: “Trẻ nhỏ dễ dạy”
“Về sau có gì cần anh Tinh Thiên giúp đỡ thì cứ việc nói.”
Tỉnh Nguyên nhàn nhạt nhìn cậu nhóc: “Em hâm mộ anh là bởi vì…
Anh có một người anh trai tốt, người mẹ tốt như vậy…”
Tỉnh Nguyên nói xong thì quay đầu liếc mắt nhìn lần lượt từ Tân Mộ Ngôn rồi đến bản thân cô bé: “Còn chuyện vì sao em lại không hâm mộ anh Tinh vân…”
Cô bé lộ vẻ ghét bỏ nhìn Tỉnh Thiên: “Là bởi vì anh Tỉnh Vân có người em trai như anh rồi.”
Tỉnh Thiên: “…’ Cậu nhóc quay đầu, lộ ra vẻ tội nghiệp nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ à, con bị tổn thương quá.”
Tô Ánh Nguyệt bị cuộc trò chuyện của hai đứa bé chọc cười, vừa.
đóng lửa trên bếp lại, vừa cười khẽ nói: “Không sao, mẹ thích nhất là Tinh Thiên.”
Cậu nhóc ra vẻ tội nghiệp hỏi lại Tô Ánh Nguyệt: “Thật sự sao?”
“Thật sự”
Cô vuốt vuốt đầu của cậu nhóc, đưa một hộp bánh bích quy vừa mới làm xong cho cậu nhóc: “Mang theo em gái đi ăn đi.”
Tỉnh Thiên bĩu môi, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ hộp bánh bích quy ở trong ngực, quay đầu ra vẻ ghét bỏ nhìn Tinh Nguyên: “Đi thôi.”
“Mặc dù em tổn thương anh, nhưng mà anh vẫn muốn mời em ăn bánh bích quy, lộ ra vẻ hào phóng của anh.”
Tỉnh Nguyên cười “Hì hì” giữ chặt tay của Tinh Thiên: “Được rồi, biết anh Tỉnh Thiên là tốt nhất rồi.”
Nói xong, cô bé vội vàng đi theo đằng sau cái mông của Tinh Thiên, hai đứa bé kỳ quái rời đi.
Trên ghế sô pha trong phòng khách.
Tân Mộ Ngôn để tài liệu xuống, nhìn xem dáng vẻ của Tình Thiên và Tỉnh Nguyên đang ngồi ở trên mặt thảm cỏ ăn chung bánh bích quy và nhìn phim hoạt hình, anh có chút nhíu lông mày: “Đây mới là chuyện của đứa bé-”
Nói xong, anh liếc mắt nhìn Tỉnh Vân ở bên cạnh anh.
Đứa bé này đang đặt một cái Laptop ở trên đầu gối.
Trên màn hình máy vi tính đang biểu hiện những chuỗi dấu hiệu tối tăm khó hiểu.
“Phải không?”
“Đứa con trai này của mình một là không nói lời nào, hai là mắng người đến chết mà”.