Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 257: Đứa Bé Thì Không Nên Làm Bóng Đèn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tân tiên sinh.”
Nhìn thấy Tân Mộ Ngôn vẫn còn ngồi yên ở trên ghế sô pha, Tinh Vân nhàn nhạt nhíu lông mày: “Bố vẫn còn muốn tiếp tục ngồi ở chỗ này sao?”
Ý tứ của Tinh Vân rất rõ ràng.

Tân Mộ Ngôn mím môi, lúc này nếu như anh đứng dậy đi phòng bếp hỗ trợ, điều này chẳng phải chứng minh là Tinh Vân nói đúng hay sao?
Anh xụ mặt xuống, ánh mắt tiếp tục tập trung nhìn chäm chằm tài liệu trong tay: “Mẹ con sẽ không hy vọng bố đi tới.”
“Mẹ con thích bố như vậy, hẳn sẽ không hy vọng bố xuống phòng bếp”
Tỉnh Vân bĩu môi nói: “Bố xác định sao?”
“Tân Mộ Ngôn lạnh nhạt nhìn chằm chẳm tài liệu: “Điều này có gì mà không xác định.”

“Tô Ánh Nguyệt ưa thích anh, điều này chẳng lẽ không phải đã sớm là sự thật sao?”
Trước đây cô nói cô không có phương thức liên lạc với anh, chờ anh đưa phương thức liên lạc cho cô, cô lúc nào cũng không nhịn được mà gửi tin nhắn thố lộ với anh.

Thường xuyên dùng từ ngữ mập mờ nói với anh, chúc ngủ ngon với buổi sáng tốt lành với anh, thậm chí còn gửi một chút lời ngọt ngào cho anh.

“Điều này chẳng lẽ không phải biểu hiện của sự ưa thích hay sao?”
Cô thích anh, sùng bài anh như vậy, đương nhiên sẽ không hy vọng anh xuống phòng bếp làm việc.

Đương nhiên.

Anh cũng không phải là xem thường công việc ở trong phòng bếp.

Mà là…
Thân là người tài ba, Tân Mộ Ngôn chưa bao giờ tiến vào phòng bếp.

“Mẹ ơi!”
Ngay khi Tân Mộ Ngôn cảm thấy Tô Ánh Nguyệt chắc chản không cam lòng để anh đi vào phòng bếp, Tinh Vân bên người anh đã cất cao giọng nói.

“Mẹ ơi!”

Giọng nói của cậu bé rất to: “Mẹ có muốn bố hỗ trợ công tác ở trong phòng bếp hay không?”
Khi đó, Tô Ánh Nguyệt đang suy nghĩ làm sao để đuổi hai đứa bé đang ăn bánh bích quy ở trong phòng bếp mà phát bực.

‘Vừa rồi hai đứa bé rõ ràng đã ăn ở bên ngoài, không biết vì cái gì mà lại chạy trở về phòng bếp.

Phòng bếp nhiều khói đầu mỡ, hơn nữa có rất nhiều thứ rất nguy hiểm đối với đứa bé.

Nhưng mà cho dù cô nói thế nào thì Tinh Thiên và Tinh Nguyên cũng quấn lấy bên người cô mà không đi.

Cũng may mà Tỉnh Vân nhắc nhở cô.

Cô vội vàng trả lời: “Muốn.”
“Để bố của con đến đây đi!”

Mặc dù cô bé ưa thích Tân Mộ Ngôn, nhưng mà cô bé càng ưa thích người nhận nuôi cô bé từ cô nhỉ viện trở về nhà là Kỷ Thanh Nam hơn.

Cho nên cô bé muốn trợ giúp Kỷ Thanh Nam bắt lại Tô Ánh Nguyệt.

Thế nhưng mà Tinh Nguyên vừa suy nghĩ ra mưu kế thì Tinh Thiên bên kia đã kéo tay của cô bé rồi kéo ra ngoài phòng bếp: “Chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Tỉnh Nguyên nhíu mày, liều mạng lui về sau: “Vì sao?”
“Bởi vì đứa bé không thể làm bóng đèn.”
Tỉnh Thiên chớp chớp mắt nhìn cô bé: “Bố và mẹ của anh là vợ chồng hợp pháp, đừng nên suy nghĩ quá nhiều.”
Tinh Nguyên ngơ ngác.

“Sao anh ta lại biết suy nghĩ trong lòng của mình? Anh ta sẽ đọc được suy nghĩ trong lòng người khác sao?”
Ngay lúc cô bé run sợ thì Tinh Thiên đã đi tới, nằm một phát vào bả vai Tỉnh Nguyên, kéo cô bé ra khỏi phòng bếp.

Dù cho trong lòng Tinh Nguyên vô cùng không muốn, nhưng mà Tinh Thiên là đứa bé trai, cho nên sức mạnh lớn hơn cô bé rất nhiều.

Mặt mũi của cô bé tràn ngập vẻ không vùi nhìn xem Tân Mộ Ngôn tiến vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại.

Bị Tinh Thiên kéo ngồi xuống ghế sô pha, Tinh Nguyên sa sút tỉnh thần, rũ đầu xuống nói: “Hai người xấu lắm.”
“Đây không phải là xấu.”.