Anh ta cho rằng anh ta là ai?
“Tôi là nam chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Cánh Diều Vàng!”
Trình Hiếu Quân không kiềm được sự tức giận, trừng hai mắt hung ác nhìn tống đạo diễn: “Lý do này chắc là được chứ hải”
Anh ta không rõ, tại vì sao?
Người đàn ông này cuối cùng là có thân phận gì mà có thể để cho một người nổi tiếng là thẳng thắng cô chính vô tư như tổng đạo diễn lại nhượng bộ hết lần này đến lần khác như thết “Nam chính xuất sắc nhất của giải thưởng Cánh Diều Vàng?
Người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt chỉ cười nhạt một tiếng: “Chưa chắc đâu?”
Sau khi người đàn ông thốt ra lời này, tổng đạo diễn lúc này cũng hiểu, giải thưởng nam chính xuất sắc nhất này của Trình Hiếu Quân chỉ sợ là đã xong rồi!
Ông ấy hừ lạnh một tiếng, thái độ đối xử đối với Trình Hiếu Quân cũng lạnh nhạt hơn mấy phần: “Kết quả cuối cùng của lễ trao giải thưởng Cánh Diều Vàng năm nay vẫn còn chưa được công bố đâu!”
“Cậu mà cũng được coi là gì nam chính xuất sắc nhất cái gì chứ?”
Ông ấy quay đầu nhìn thoáng qua phía tổng biên kịch: “Dựa theo yêu cầu của anh đây mà đổi đi!”
Nói xong, ông ấy lại lạnh lùng nhìn về phía Trình Hiếu Quân một chút: “Nếu như: không muốn diễn thì có thể nộp phí bồi thường hợp đồng rồi đi đi!”
“Có rất nhiều diễn viên nam muốn có được vị trí này!”
Cả người Trình Hiếu Quân như hóa đá.
Phải biết răng lúc trước chính là vị tổng đạo diễn này tự mình đến nhà anh ta, mời anh ta diễn cho bộ phim này đấy.
Ông ta còn nói, cái mà ông ta xem trọng chính là thực lực diễn xuất có thể giành được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải Cánh Diều Vàng của anh ta.
Trước đó anh ta nói mình không thích Tô Ánh Nguyệt, tổng đạo diễn thậm chí còn tự mình đi uy hiếp ông chủ Hoàng, ép buộc ông 1a phải loại bỏ Tô Ánh Nguyệt.
Kết quả là lúc này mới qua có hai ngày, vậy mà thái độ của vị tổng đạo diễn này đối với anh ta đã xoay đến một trăm tám mươi độ.
Nghĩ đến những điều này, Trình Hiếu Quân híp híp mắt, quay đầu hung ác trừng mắt nhìn Tân Mộ Ngôn: “Rốt cuộc anh có thân phận như thế nào?”
Tần Mộ Ngôn giống như là không nghe thấy lời nói của anh ta, cử chỉ đem giấy cùng bút đưa cho Tô Ánh Nguyệt: “Muốn diễn cái gì thì tự mình viết cái đó.
”
Tổng biên kịch ở một bên cũng vội vàng lên tiếng: “Đúng đấy, cô Tô, cô cứ viết ra đi, tôi sẽ thay đổi dựa theo ý muốn của cô.
”
Tô Ánh Nguyệt: “.
.
”
Từ trước đến giờ cô đã biết cậu ba Tân có thế lực rất lớn Nhưng mà cô lại không nghĩ tới, quyền uy của anh ấy vậy mà lại lớn đến như vậy… làm cho tất cả mọi người ở phim trường đều phải nghe theo anh như thiên lôi, sai đâu đánh đó.
Đối diện với ánh mắt nóng hừng hực của u tổng biên kịch, cô thật sự không thể viết được, dứt khoát trực tiếp đem giấy bút giao cho tổng biên kịch: “Hay là ông cứ viết đi thì tốt hơn”
“Tôi còn chưa nghĩ ra ý tưởng”
Tổng biên kịch luống cuống ngẩng lên đầu nhìn Tân Mộ Ngôn.
“Vậy ông viết đi”
“Xóa bỏ mấy cảnh tình cảm”
Tổng biên kịch nhẹ gật đầu, khúm núm nhớ kỹ yêu cầu của Tân Mộ Ngôn, quay người nhanh chóng rời đi.
Kịch bản cũng cần phải viết lại một lần nữa cho nên Tô Ánh Nguyệt cũng không cần phải đối diễn với Trình Hiếu Quân nữa.
Cô đứng dậy: “Nếu như không còn việc gì thì tôi đi trước đây”
“Tôi cũng đi đây!
Trình Hiếu Quân đứng dậy vòng qua Tần Mộ Ngôn, nhanh chân đi tới cửa: “Ánh Nguyệt, để tôi đưa cô về.
”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, trầm mặc nhìn Tân Mộ Ngôn một chút, không nhúc nhích.
“Cô ấy sẽ không đi với anh đâu”
Trình Hiếu Quân cắn răng: “Làm sao anh biết?”
Người đàn ông thản nhiên đứng dậy, vòng qua Trình Hiếu Quân, nhanh chân đi ra cửa.
Từ khi bắt đầu cho đến cuối cùng, anh đều chưa từng nhìn đến Trình Hiếu Quân một lần nào, cứ giống như là Trình Hiếu Quân chỉ là một mớ không khí vậy.
“Đi nào”
Âm thanh lạnh lùng của người đàn ông trầm trầm vang lên.
Tô Ánh Nguyệt giật mình, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Trình Hiếu Quân, Trình Hiếu Quân tức giận, trực tiếp giữ chặt cánh tay của cô: “Tô Ánh Nguyệt, bây giờ cô càng ngày càng không để tôi vào trong mắt rồi có đúng hay không”
“Đừng quên, trong tay của tôi còn có chứng cứ ghi lại mấy chuyện bẩn thỉu mà cô từng làm trước kial”
Thân thể cô gái có chút khựng lại.
Một giây sau, cô cười lạnh nhìn anh ta: “Trình Hiếu Quân, nếu tôi là anh, tôi sẽ không dùng những chuyện đã qua hồi mấy trăm năm trước để uy hiếp tôi”