“Anh cho rằng, chỉ có trong tay các người mới cho chứng cứ về những truyện trước kia của tôi sao?”
“Anh có muốn tôi công khai từng phân tiền mà anh tiêu của tôi trong khoảng thời gian năm năm qua, để cho toàn bộ ngành giải trí cùng biết không?”
Cô nghiến răng nhỏ giọng cảnh cáo: “Tôi khuyên anh sau này đừng bao giờ dùng những chuyện đã qua để uy hiếp tôi nữa”
“Nếu không thì, tôi không ngại chuyện chết chung với anh đâu”
“Cho dù chuyện của tôi có bị làm lớn lên thì tôi còn có thể ôm đùi cậu ba Tân, Hướng Kim Tâm có thể cho anh ôm đùi không?”
Nói xong, cô hất tay của anh ta ra, nhanh chân đuổi theo bước chân của Tân Mộ Ngôn cùng rời đi Trình Hiếu Quân đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chäm chằm bóng lưng cô và người đàn ông sánh vai bước đi, hai tay đặt bên người nắm chặt thành quyền.
Trước kia Tô Ánh Nguyệt sẽ không nói chuyện với anh ta như vậy, lại càng sẽ không lạnh lùng với anh ta như vậy!
Xem ra, trong lòng cô ấy đã thật sự có người đàn ông khác…
“Cảm ơn anh nhé”
Ngồi trên ghế sau xe, Tô Ánh Nguyệt mím môi nhìn về xuống ống quần Tân Mộ Ngôn: “Nếu như không có anh thì bây giờ tôi có thể vẫn còn đang phải đối diễn cùng với Trình Hiếu Quân…”
“Chuẩn bị một chút đi”
Người đàn ông thản nhiên nhìn tập văn kiện trên tay, giọng nói lạnh lùng mà trầm “Tin tức mới của em và anh ta ngày hôm qua, ảnh chụp bây giờ đã bay đầy trời, bố của tôi đã thấy rồi”
“Ông ấy rất không vui với chuyện này”
Tô Ánh Nguyệt: “…
Cô cắn cắn môi: “Xin lỗi nha…”
Hôm qua trong lúc cô và Trình Hiếu Quân đối diễn vốn dĩ cũng không có phát hiện có người chụp ảnh lại càng chưa hề nghĩ tới kết quả lại sẽ nghiêm trọng như vậy…
Bố của anh… Chắc là sẽ rất hung dữ?
“Có biết rằng nếu như hôm nay tôi không đến đây thì sẽ có chuyện gì xảy ra không?”
Người đàn ông đưa tay quăng tập hồ sơ qua cho cô, tin tức bản thảo cơ bản đối phương đều đã làm xong.
Tô Ánh Nguyệt tranh thủ mở hồ sơ ra.
“Tin nóng! Mối quan hệ của Trình Hiếu Quân cùng Tô Ánh Nguyệt tiến triển nhanh chóng, Tô Ánh Nguyệt thật sự không dụ dỗ Trình Hiếu Quân sao?”
“Hướng Kim Tâm có thể là được oan rồi, Tô Ánh Nguyệt cùng Trình Hiếu Quân căn bản là không tránh hiềm nghỉ”
“Giữa Tô Ánh Nguyệt và Hướng Kim Tâm, rốt cuộc thì ai mới xứng đáng hơn với Trình Hiếu Quân? Tôi chọn Hướng Kim Tâm”
Tô Ánh Nguyệt nhìn hết những bản thảo đã được viết bên trong tập hồ sơ, mồ hôi lạnh đổ ra hết tầng này đến tầng khác.
Nếu như hôm nay Tân Mộ Ngôn không đến, nếu như để cho những người kia chụp được ảnh của mình và Trình Hiếu Quân thì những tin tức này sẽ được phát ra ngoài không sót một chữ!
Cô nắm lấy tập hồ sơ trong tay, trong lòng có chút run rẩy.
Mấy tin tức hôm qua vừa nghe thì rất ôn hòa nhưng mà thật ra cô cũng không xem như là chuyện to tát gì hết, cô chỉ cho rằng đây là cách mag Trình Hiếu Quân dời lực chú ý của ký giả, không muốn để người ta chú ý đến Hướng Kim Tâm.
Nhưng mà bây giờ xem ra, những điều đó đều là cái cớ của Trình Hiếu Quân.
Mục đích thật sự của anh ta là dùng chuyện thân mật của cô với anh ta để tẩy trắng cho Hướng Kim Tâm!
Bọn họ vẫn muốn giẫm cô dưới chân, để cô làm bàn địao cho bọn họ!
Nghĩ đến những điều này, Tô Ánh Nguyệt liền cắn chặt môi Sao bọn họ lại không chịu buông tha cho cô vậy hả?
Chỉ bởi vì tính tình cô tốt, cũng bởi vì cô cho tới bây giờ đều không so đo nhiều như vậy, cho nên bọn họ liền coi cô như một con ngốc, coi cô như công cụ của bọn họ?
Lúc cần dùng thì vừa dỗ vừa gạt, lúc không cần thì ép khô chút giá trị thặng dư cuối cùng có phải không?
“Cho dù tức giận cũng không có ích lợi gì”
Tân Mộ Ngôn nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh không có lấy một tia gợn sóng “Nguyên nhân mà những người đó muốn gài bẫy em mà không có chút kiêng ky nàp chỉ có một”
“Em quá yếu”
Lời nói của người đàn ông giống như một cây búa lớn, hung hăng đập vào trong lòng Tô Ánh Nguyệt.
Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.
Tân Mộ Ngôn đưa tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng nhuận của cô: “Trong mắt bọn họ, em chính là một kẻ yếu có thể dễ dàng ức hiếp”
“Nếu như muốn sau này không bị người khác ức hiếp, không bị người khác gài bãy nữa”
Anh tút tay lại, cười nói: “Thì hãy cố gắng biến mình trở nên mạnh hơn, giẫm bọn họ dưới chân em”