Lúc nhìn cô chằm chằm, anh đã nhìn thấu toàn bộ ý đồ của cô rồi, muốn giấu cũng chẳng giấu được.
Ôn Huyền: “...”
Dựa vào đâu mà anh dám nói như vậy chứ? Cô khẽ cúi đầu, thậm cắn răng tự nhủ. Bao nhiêu người muốn gặp cô, muốn liên lạc với cô còn không được đấy, đúng là chẳng biết tốt xấu!
Lúc này đồ ăn cũng được mang lên. Lục Kiêu thong dong đứng dậy, tiến đến quầy để lấy đĩa. Thế nhưng, anh không mang điện thoại di động theo mà cứ để trên bàn, hình như là đang nhắn tin với ai hay làm gì đó nên
màn hình vẫn sáng. Ôn Huyền vốn đang cúi đầu mắng thầm anh thì chợt ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp màn hình đang sáng. Cô sửng sốt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu đang dần đi xa.
Giầy tiếp theo, tim cô bất chợt đập chợt nhanh hơn. Cô vội vàng chạy sang chỗ ngồi của anh, cầm điện thoại của anh lên, nhanh chóng mở mã QR WeChat của anh ra rồi add nick của mình vào.
Điện thoại anh vừa nhận được yêu cầu kết bạn là cô nhanh tay ấn đồng ý, rồi lại xóa tin nhắn thông báo đồng ý kết bạn đi.
Trong sảnh, lúc Lục Kiêu đang đứng trước tủ khử trùng để lấy đĩa, cảnh tượng đó bị tấm kính trên tủ phản chiếu lại hết.
Anh nhìn rõ mồn một cảnh mình vừa rời đi thì cô gái kia đã lập tức nhào lên cầm lấy điện thoại của mình bắt đầu hành động, động tác mạnh mẽ như hổ.
Sau khi chăm chú quan sát vài giây, anh chỉ im lặng cúi đầu xuống, vờ như không nhìn thấy gì.
Lúc anh quay trở lại, điện thoại vẫn ở chỗ cũ, còn hung thủ thì đang cầm điện thoại của mình lướt web. Dường như xem tin tức gì đó, vẻ mặt của cô bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 22
Lục Kiêu liếc mắt nhìn cô một cái: “...”
Anh vừa đặt cái đĩa xuống bàn, Ôn Huyền lập tức cầm đũa lên thưởng thức món thịt dê tươi ngon.
Thịt dê thơm nức mũi, đặc biệt là phần sườn dê, bên ngoài có một lớp da quấn quanh, không hề có mùi hăng.
Chất thịt béo ngậy, ngon hơn thịt nạc, cô cảm thấy rất hài lòng. Còn cả chén canh bò kể bên nữa, vị thanh mát ngon ngọt của nó cũng làm cô mê đắm.
Quán này trông không mấy bắt mắt nhưng tay nghề cũng khá đấy.
Ngoài mặt, Ôn Huyền tỏ ra bình tĩnh thưởng thức món ăn, nhưng trong lòng thì vô cùng mừng rỡ, còn có sự hồi hộp không diễn tả được bằng lời, dường như là sợ anh phát hiện WeChat của mình tự nhiên có thêm
một người bạn.
Chưa kể, vì sợ anh nhìn ra nên cô còn cố ý bắt chước các cô chú lớn tuổi, đổi avatar thành hình một bông sen phớt hồng.
Lục Kiêu thong thả ăn mì. Thường thì khi ăn cơm, anh sẽ không chạm vào điện thoại. Thế nhưng hôm nay thì ngược lại, anh cầm điện thoại lên, còn mở WeChat ra.
Giao diện cửa sổ chat hết sức bình thường, dường như không có gì thay đổi. Anh lại mở danh sách bạn bè mới add ra, người được add lần trước là người của Cục Quản lý Đất đai.
Ngón tay thon dài hơi khựng lại, cuối cùng vừa ăn mì vừa lướt tin tức.
WeChat của anh tổng cộng có ba mươi người, chỉ có vài người bên đội đặc chủng, còn lại đều là đồng nghiệp bên này.
Tự dưng động tác của anh khựng lại.
Cái tài khoản có hình đại diện là một đóa màu hồng phớt với dòng chữ “khó quên đêm nay” là kẻ nào đây?
Một tài khoản là không có tên, lại dùng ảnh đại diện thể này, nhìn qua cứ tưởng là ông cụ Lý vừa đổi avatar mới.
Lục Kiêu đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Ôn Huyền thì thấy cô đang ăn hết sức tự nhiên, anh cũng lẳng lặng ăn tiếp.
Đúng lúc này, lại có người vào trong quán. Trông có vẻ như không phải khách mà là người trong tiệm, tay cầm một cái khay, bên trên cái khay được đậy một cái nắp inox.
Cái nắp đậy cũng không kín kẽ cho lắm nên để lộ ra một chút thịt màu đỏ sậm và lớp da màu xám trắng ở bên dưới.
Ôn Huyền đang ăn thịt dê, không biết nhìn thấy cái gì mà động tác của cô hơi khựng lại