Ôn Huyền nhìn sang Lục Kiêu thì thấy anh đang cầm điện thoại, không biết xem cái gì mà sắc mặt rất nghiêm túc.
Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh: “Lục Kiêu, anh có biết loại thịt động vật nào... Ừm, bên ngoài có vảy bằng móng tay cái...”
Ôn Huyền vừa dứt lời, Lục Kiêu vốn đang xem tin nhắn do Tang Niên gửi đến bỗng ngẩn ra, sau đó anh chậm rãi ngẩng đầu, chân mày nhíu chặt: “... Cô nói gì? Bề ngoài có vảy?”
Ôn Huyền: “...”
Sao cô lại có cảm giác sắc mặt anh lập tức thay đổi vậy? Thứ kia có gì đặc biệt sao?
Giọng cô khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Đúng rồi, thịt còn có màu đỏ sậm nữa, có loại thịt động vật nào ở chỗ các anh trông như thế không?”
Vừa nói chuyện, cô vừa nhìn về phía căn phòng kia.
Như phản ứng được điều gì, Lục Kiêu lập tức quay đầu nhìn qua. Lúc quay đầu lại, đáy mắt đen huyền sắc bén tràn ngập vẻ nghiêm túc: “Nói cho tôi biết, cô nhìn thấy gì?”
Thấy cảm xúc của anh thay đổi, Ôn Huyền vội vàng cầm đũa chỉ về phía căn phòng thứ hai, lắp bắp nói: “Vừa, vừa nãy có người cầm đĩa đi về phía kia rồi, tôi cảm thấy đĩa thịt đó hơi kỳ lạ.”
Ký ức về thứ kia quanh quẩn trong đầu cô, nhưng trong lúc nhất thời, cô lại không nghĩ ra đó là gì.
Hình như cô đã từng thấy nó trên bữa tiệc của những lãnh đạo lớn trong giới thì phải.
Nhưng ở trong những buổi tiệc như thể cô chẳng được ăn gì cả, chỉ toàn uống rượu thôi.
Lúc này, Lục Kiêu sầm mặt lại. Anh lập tức đứng dậy, xoay người đi về phía căn phòng kia.
Ôn Huyền sửng sốt, vội vã đứng lên đuổi theo anh.
“Lục Kiêu! Lục Kiêu! Anh làm cái gì đấy?”
Cô vội đuổi theo anh rồi hỏi.
Lục Kiêu đột ngột dừng chân, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi nghi ngờ đó là tê tê. Bây giờ tôi vào đó xem, cô cứ chờ ngoài cửa. Nếu nghe thấy tiếng bát đũa rơi vỡ thì lập tức báo cảnh sát, biết chưa?”
Ôn Huyền ngây người, cô không ngờ mình chỉ thuận miệng nói vậy mà lại thật sự có thể là tê tê!
Nhưng dù sao cô cũng là người từng trải, không đến mức luống cuống. Lúc này thấy anh nói vậy, cô lo lắng nói: “Nếu cửa tiệm này thực sự có vấn đề thì tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay, nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả, cứ làm theo lời tôi nói đi.”
Lục Kiêu ngắt lời cô rồi quay đầu đi luôn.
Ôn Huyền đứng tại chỗ. Cô nhìn những người còn đang ăn cơm xung quanh, đầu óc cứ quay mòng mòng.
Cô không khỏi thầm lo lắng, nếu thật sự có vấn đề, vậy, vậy một mình anh...
Có được không đấy?
Lúc Lục Kiêu đi về phía căn phòng kia, cửa phòng đang khép hờ.
Anh bình tĩnh bước đến, lúc đi ngang qua một chiếc ghế dựa, anh thuận tay kéo chiếc khăn lông treo trên đó xuống, quấn từng vòng một lên nắm tay phải rồi nắm chặt lấy nó.
Đi đến cửa, anh đẩy mạnh cửa ra...
Ngay lập tức, cảnh tượng bên trong đập vào mắt anh.
Có bảy tám người đàn ông và hai người phụ nữ ngồi ở trong. Trong phòng lượn lờ sương khói, dưới sàn là mấy chai bia nằm ngả nghiêng, mà trên cái bàn tròn kia...
Trên cái đĩa nhỏ bày tảng thịt quen thuộc.
Thịt và da màu đỏ, trên bề mặt còn có những cái vảy to tầm ngón cái, không phải thịt tê tê thì là gì!
Không chỉ có thế, anh lần lượt đảo mắt nhìn, phát hiện ra trên những cái đĩa còn lại là các loại thịt động vật hoang dã khác!
Dựa vào kinh nghiệm trước kia, anh lập tức nhận ra chim cắt lưng hung và cầy hương - những loài động vật được liệt vào danh sách bảo vệ cấp hai của quốc gia.
Nhìn thấy cảnh ấy, hơi thở khắp người Lục Kiêu lập tức trở nên lạnh lẽo tiêu điều!