Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 13: Kiếp nạn số 1.



“Bé iu, nói cho mẹ nghe, đêm qua anh có “được” hay không?”

Anh ta lại đột nhiên quay sang hỏi khiến tôi nhất thời cứng họng không biết phải làm sao.

Đột nhiên anh ghé sát vào tai tôi thì thầm.

“Em mà nói không được, đêm nay tôi liền cho em đích thân trải nghiệm lại một lần nữa xem tôi có được hay không?”

Tôi bị hắn dọa sợ, nhất thời gật đầu lia lịa.

“Được, anh ấy rất được, rất có cảm giác.”

Mẹ Hứa nghe xong cũng á khẩu, thật không ngờ mình sống đến từng này tuổi rồi vẫn còn nghe được thành tựu tình trường của con trai.

Bà nhìn tôi, cười hiền hòa.

“Vậy con có đồng ý gả cho Thời Tư hay không?”

Tôi giả vờ ngập ngừng lúng túng, giả vờ e thẹn nhìn Hứa Thời Tư. Anh liền hiểu ra, dúi vào tay tôi tờ ngân phiếu năm trăm vạn.

“Em dám từ chối, tôi dùng tiền chơi chết em.”

Tôi sợ quá chỉ có thể nắm chặt tờ chi phiếu trong tay cho đỡ sợ.

“Cháu đồng ý. Nếu như có thể sinh con cho Hứa thiếu thì còn gì bằng.”

Tôi lại nghĩ, trước mắt cứ đồng ý gả cho hắn để lấy được một tỷ kia.

Sau đó, chỉ cần đêm nào cũng động thân, không tới nửa năm hắn cũng sẽ chết yểu vì sức cùng lực kiệt thôi.

Đến lúc đó tôi vừa có tiền vừa hoàn thành nhiệm vụ, nói không chừng còn có thể lui về ở ẩn, an nhàn làm Hứa phu nhân ngồi đếm tiền sống qua ngày.

Nghĩ đến đó, tôi cười không khép được miệng. Nhìn sang thấy Hứa còn cười tươi hơn cả tôi, giống như đã đạt được âm mưu gì đó.

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ là nghĩ anh ta say mê nên muốn cưới tôi mà thôi.

Anh ta thích tôi, tôi thích tiền của anh ta, như vậy chẳng phải rất hợp lý sao?

Dù sao thì anh ta cũng là người sắp chết, tôi không nên chấp nhặt làm gì. Sau này hương hỏa nửa đời sau của anh ta còn phải nhờ tôi lo liệu.

Mẹ Hứa cũng rất vui, cuối cùng sau bao nhiêu năm bà cũng được nhìn thấy con trai lấy vợ, sinh con giống như bao nhiêu người đàn ông ngoài kia.

Anh thích cô là được, cô con dâu lần này bà chọn cho anh quả nhiên là không sai mà.

Cố một chút, có thể có cháu ẵm bồng càng tốt.

“Vậy để ta gọi bên nhà thông gia sang bàn chuyện cưới hỏi luôn cho tiện.”

Cùng lúc đó.

Bên phía nhà họ Kiều lại đang nháo nhào hết cả lên vì sự biến mất của Kiều Nhan.

Sáng sớm hôm nay, khi anh hai của Kiều Nhan đẩy cửa bước vào, đã thấy Kiều Nhan biến mất.

Trên bàn chỉ là lá thư cô ta để lại cùng với vài dòng chữ ngắn gọn, đại loại là không muốn gả cho người đàn ông sắp chết kia để rồi làm góa phụ.

Bọn họ còn đang chưa biết ăn nói sao với Hứa gia về hôn lễ thì đã nhận được điện thoại của nhà họ Hứa muốn bọn họ sang đó gấp nói chuyện.

Bởi vì bà ấy căn bản không biết tôi không phải là Kiều Nhan.

Trái tim của tôi treo ngược trên cành cây.

Tôi qua mắt được Hứa Thời Tư, qua mắt được mẹ Hứa nhưng làm sao qua mắt được ba mẹ của Kiều Nhan?

Tôi không phải con gái họ.

Những người thân thuộc, ruột thịt sao lại không nhận ra được con gái của mình là thật hay giả chứ?

Nếu như bọn họ ở trước mặt Hứa Thời Tư vạch trần bộ mặt thật của tôi thì có khi nào ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi không?

Khi chiếc xe Bentley màu trắng sang trọng chạy vào khuôn viên nhà họ Hứa, mặt của tôi càng ngày càng trắng, căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi hột.

“Sao vậy, em iu? Sao lại căng thẳng dữ vậy?”

Tôi cố gượng cười tỏ ra là mình ổn.

“Không có gì, chỉ là… em sợ mẹ biết em qua đêm nhà anh, mẹ la.”

Hắn ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng trấn an, còn hôn lên má tôi một cái.

“Đừng sợ, có anh đây, không ai dám bắt nạt em.”

Tôi chỉ sợ chút nữa mẹ của Kiều Nhan mà bước vào thì anh mới là người phanh thây tôi đầu tiên đấy.

Tôi đưa tay sờ vào trong túi, cầm chặt tờ chi phiếu năm trăm triệu trong tay. Nếu lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì cũng còn tờ chi phiếu này an ủi tôi trong mồ.

Lúc đó hãy mua cho tôi một ít bánh ngọt và rượu vang, đốt cho tôi một đôi dép Balenciaga coi như là an ủi tôi đi.

Không ngoài dự đoán của tôi khi Kiều lão gia và Kiều phu đi vào trong sảnh lớn, nhìn thấy Hứa Thời Tư đang ôm tôi.

Bọn họ còn cho rằng Hứa Thời Tư đã tìm được đối tượng mới nên muốn hủy hôn, chuyện Kiều Nhan bỏ trốn xem như sẽ không bị phát hiện.

Nhưng mẹ Hứa đã lập tức lên tiếng phá tan suy nghĩ đó của bọn họ.

“Ông bà thông gia ngồi đi. Hôm nay tôi mời hai ông bà sang đây là có chuyện muốn nói. Chẳng là thằng con trai tôi rất thích con bé Kiều Nhan nên hai đứa nó lỡ ăn kem trước cổng.”

“Tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, chi bằng sớm ngày tổ chức hôn lễ, ông bà thấy thế nào?”

Lúc này ông bà Kiều liền quay phắt sang nhìn tôi chằm chặp.

Tôi có thể nhìn ra được sự ngạc nhiên không nói thành lời cũng như không dám tin từ trong đôi mắt của bọn họ.

“Bà bảo đây là ai cơ?”

“Là Kiều Nhan, con gái của ông bà, không phải sao?”