Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 14: Không biết liêm sỉ.



Trong lòng tôi còn đang cầu nguyện chư thần tám hướng, phước đức ông bà để lại để cho tôi qua cơn tao đoạn này.

Tôi có thể cảm nhận được bàn tay của Hứa Thời Tư siết chặt lấy eo tôi, giống như một chút nữa liền bóp gãy nó.

Trên người hắn tỏa ra khí tức lạnh lẽo của thái tử gia Biện Kinh uy phong. Ánh mắt rơi xuống trên người tôi.

Tôi nhất thời co rúm lại, dịch mông muốn thoát khỏi Hứa Thời Tư.

“Em làm gì?”

“Em thấy nóng.”

“Nóng chỗ nào tôi thổi cho?”

Tôi nhìn dáng vẻ xảo quyệt của anh, lườm một cái.

Kẻ đui cũng có thể nhìn ra được Hứa Thời Tư quan tâm đến tôi như thế nào.

Ngay cả cha mẹ của Kiều Nhan cũng thấy được.

Bọn họ nhìn tôi chằm chằm, tuy có vài phần tương đồng nhưng rõ ràng là không phải cùng một người.

Khí chất, vóc dáng có lẽ là thua xa Kiều Nhan của bọn họ.

Cũng phải thôi, một người là thiên kim cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa làm sao mà một đứa từ nhỏ đã lăn lộn trong giang hồ, giành giật từng miếng ăn với kẻ khác như tôi có thể so sánh được.

Nếu như tôi sinh ra ở vạch đích, có người chống lưng, có lẽ sẽ không cần phải làm công việc bước nửa chân vào quan tài như này.

Phước đức của ai người đấy tự hưởng.

Thời gian rèn dũa tôi trở thành một người có tính cách kiên cường và mạnh mẽ, đặc biệt là rất thích tiền.

Vậy tại sao Hứa Thời Tư lại không nhận ra được người ngồi bên cạnh hắn không phải là Kiều Nhan?

Ngay lúc cha mẹ của Kiều Nhan đi đến, tôi còn cho rằng bọn họ sẽ vạch trần thân phận dởm của tôi.

Nhưng nào ngờ…

Bọn họ vậy mà lại đi đến ôm lấy vai tôi, cười vui vẻ.

“Đây đúng là Kiều Nhan, con gái chúng tôi. Đêm qua chắc con bé đã làm phiền Hứa gia không ít.”

Tôi càng kinh ngạc hơn, thậm chí là cứng người nhìn bọn họ.

Ai có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?

Bọn họ là cha mẹ ruột của Kiều Nhan đấy. Làm sao mà cha mẹ ruột lại không nhận ra đâu mới là con gái của mình?

Tôi nhìn đám nhà giàu đang vui vẻ nói chuyện với nhau.

“Không phiền, chỉ có thằng bé Thời Tư. Nó lỡ… ông bà biết đấy, thanh niên bấy giờ khó kiềm chế cũng suy nghĩ rất thoáng trong chuyện đó mà.”

Kiều phu nhân cười xởi lởi, “Không sao, Hứa thiếu thích là được. Chỉ sợ con bé Kiều Nhan nhà tôi không hiểu chuyện khiến Hứa thiếu phật lòng mà thôi.”

Hứa Thời Tư mặc kệ mọi người ở đó lại dịu dàng ôm lấy tôi, bắt đầu phát cơm chó miễn phí cho mọi người cùng xem.

“Không sao, con rất thích cô ấy. Đặc biệt là về khoản ở trên giường…”

Hơi thở của Hứa Thời Tư phả vào tai tôi khiến mặt tôi hóa nóng.

Tôi lườm chết Hứa Thời Tư.

Đúng là không biết liêm sỉ!

“Hứa thiếu, cậu xác định muốn cưới tiểu cô nương… à nhầm. Tiểu Nhan nhà chúng tôi làm vợ thật ư?”

“Phải, đời này không phải cô ấy thì con không cưới.”

Anh nói rất kiên định, khó có thể tưởng tượng người như Hứa Thời Tư lại có thể biết yêu. Lại là người con gái đầu tiên gặp mặt.

Cả hai bên thông gia cười xòa, chỉ có tôi là không có cách nào cười nổi.

“Về phần sính lễ, vẫn sẽ giữ nguyên như ban đầu, một tỷ hai. Ngoài ra, chúng tôi còn tính cho con bé đứng tên 20% cổ phiếu của Hứa gia.”

“Được được.”

Bên nhà họ Kiều cũng đã gật đầu đồng ý.

Thì ra đây mới chính là lý do thực sự mà bọn họ không vạch trần thân phận của tôi. Để tôi trở thành thế thân cho con gái yêu quý của bọn họ.

Trở thành công cụ câu rùa vàng của bọn họ.

Không cần biết tôi là thật hay giả, chỉ cần có thể đem lại lợi ích cho Kiều gia, ai cũng như nhau cả thôi.

Nhưng có lẽ bọn họ không biết, con rùa vàng này tôi đã nhìn trúng trước rồi. Cho dù là vét quần thì cũng không đến lượt bọn họ.

“Kiều Nhan, con vui không?”

Mẹ Hứa nhìn tôi cười dịu dàng. Tôi vui cái nỗi gì, cũng có phải đứng tên tôi đâu.

“Có thể chuyển trực tiếp sang chi phiếu được không ạ?”

“Cái này là quà ba mẹ tặng con, không thể quy ra vật chất được.”

Tôi cười cho có lệ.

Thứ không cầm nắm được đối với kẻ mê tiền như tôi có tác dụng gì?

Nét mặt tôi không vui, hắn lại cầm tay tôi, mười ngón tay đan đều, miệng nhếch lên nhẹ thành hình lưỡi liềm, hôn lên ngón tay của tôi, dịu dàng.

“Con sẽ chịu trách nhiệm với em ấy, cả đời.”

Tôi thật sự không nghe rõ, cả đời mà hắn nói là mười năm, một năm hay là nửa tháng?

Tôi chỉ biết, có lẽ cả đời này tôi cũng chưa từng nghe thấy lời tỏ tình nào ngọt ngào như thế.