Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 2: Khiêu khích.



Tôi là một sát thủ ngầm của một băng đảng, biệt hiệu “Báo thủ thích tiền“.

Sau khi gia nhập, tôi được ông trùm giao cho một nhiệm vụ, đó chính là đi ám sát Hứa Thời Tư.

Vậy mà không biết tại sao ngay lần đầu tiên thích sát đối tượng lại nhận ra tôi.

Cho nên tôi liền đảo mắt, hết sức đề phòng.

“Không phải, là tôi đi nhầm phòng.”

Hứa Thời Tư nhìn chằm chằm lấy tôi, bàn tay vẫn kề sát tay tôi, mỉm cười gian xảo.

“Chẳng lẽ số tiền kia em không cần nữa sao?”

Chẳng lẽ là đang nhắc đến một trăm triệu mua mạng của hắn sao?

Hắn quả thật biết tôi đến đây để giết hắn. Vậy mà còn tỏ ra bình tĩnh như vậy?

Tôi không nhìn nhầm chứ, một người đàn ông nằm liệt giường như vậy mà ánh mắt lại quá đáng sợ.

Rõ ràng là đang cười, động tác cũng không có gì quá đáng, nhưng lại khiến cho tôi run rẩy.

Tôi đưa tay sờ con dao giấu bên thắt lưng, trước khi bị bại lộ thân phận, chi bằng sớm kết thúc mạng của hắn.

“Không cần!”

Xem ra hôm nay là ngày xui xẻo của Hứa Thời Tư rồi.

Mà cũng có lẽ là ngày xui xẻo của tôi.

Bởi, bàn tay kia đã chạm đến eo tôi, bàn tay lạnh buốt như ngàn tảng băng, nhịp đập yếu ớt nhưng lại khiến cho toàn thân tôi cứng đờ.

Người đàn ông mạch tượng như có thể ngừng bất cứ lúc nào, sao có thể là mối đe dọa với một sát thủ như tôi?

“Em có biết ở chỗ của tôi, nói dối sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Tôi biết hắn ta là ai, hắn là thái tử gia một tay che trời ở Biện Kinh này. Nếu chọc giận hắn, một cái phất tay thôi, nói không chừng ngày mai người ta đã tìm thấy xác của tôi được treo trên cổng thành.

Ngón tay thon dài đi thẳng một đường xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở giữa cổ tôi. Chiếc cổ thon dài đầy tinh tế, khiến cho hắn vừa chạm vào đã có cảm giác thích thú.

Chiếc nhẫn màu đồng lấp lánh trên tay, dường như có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt khi hắn chạm qua người cô, dịu dàng nhưng cũng thật đáng sợ.

Hơi thở vị bạc hà lạnh quấn quýt nơi cổ cô. Cô không biết người đàn ông dưới thân đang muốn làm gì, động tác thì dịu dàng mà sao ánh mắt lại mãnh liệt như vậy?

“Tôi không phải là người của anh! Anh mau buông tôi ra!”

Đột nhiên hắn di chuyển tầm mắt xuống ngực tôi.

A, cái tên biến thái chết tiệt này!

“Em là Kiều Nhan, đúng chứ?”

Hắn nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên ngực tôi. Là do tôi mới trộm được ở chỗ của Kiều Nhan.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới buông lỏng cảnh giác.

Thì ra là hắn nghĩ tôi chính là Kiều Nhan, vị hôn thê đã bỏ trốn kia của hắn.

“Phải.”

Tôi dứt khoát trả lời.

“Em là Kiều Nhan, vậy thì em chính là người phụ nữ của tôi. Đêm nay em đến đây chẳng phải là để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với tôi sao?”

Tôi nhìn hắn, tròng mắt càng mở to, cái này rõ ràng là không phải là chủ đích của tôi.

“Nghĩa vụ vợ chồng?”

Hứa Thời Tư nhìn thấy phản ứng trên gương mặt tôi, nụ cười trên môi cũng tăng thêm mấy phần.

“Phải, tôi không còn sống được bao lâu nữa, trước khi chết, tôi muốn có một đứa con.”

Tôi nhìn gương mặt xanh xao của anh ta, hơi ái ngại nói:

“Vậy thì anh có thể đi tìm người mang thai hộ, tìm tôi làm gì?”

“Tôi muốn có con nhưng mà là phương pháp đi vào trực tiếp bên trong để đạt hiệu quả thụ thai cao nhất.”

Tôi: “What the f*ck, chẳng phải nói hắn ta không có hứng thú với phụ nữ sao? Vừa gặp đã muốn truyền giống trực tiếp cho tôi là thế nào?”

Chẳng lẽ là hắn lại ham mê mỹ sắc của tôi? Kìm lòng không đậu muốn “ấy ấy” với tôi?

Tôi lại nhìn hắn, trong lòng đầy ngờ vực.

“Anh, có được không đó? Nhìn anh yếu thế cơ mà? Hẳn là chưa tới một hiệp đã ngoẻo rồi.”

Người đàn ông vuốt cằm tôi, trên môi nở ra một nụ cười khiêu khích.

“Tôi có được hay không, đại chiến ba trăm hiệp liền biết?”

Toàn thân tôi cứng đờ, chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.

Cái này rõ ràng không có trong kế hoạch của tôi.

Tôi chỉ kiếm tiền chứ không bán thân.

Chẳng lẽ bây giờ tôi lại phải nói với hắn, tôi đến là để lấy mạng hắn chứ không phải để ngủ với hắn?

“Hứa gia, ba trăm hiệp gì đó, thôi khỏi đi. Tôi không có hứng thú.”

“Sinh con cho tôi, tôi cho em một tỷ. Có hứng thú không?”