Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 3: Tôi vẫn còn trinh.



Đối tượng ám sát lần này vậy mà lại đề nghị dùng một tỷ để ép tôi sinh con cho hắn.

Tôi có chút bị dọa sợ.

Một tỷ?

Tôi không nghe lầm đó chứ? Hình như còn cao hơn gấp mười lần tiền của phi vụ ám sát lần này.

Cái này thì tôi có hứng thú!

Nhưng tôi cũng không ngốc, không thể tin người đàn ông lịch sự ưu nhã nhất Biện Kinh lại là thực sự dùng một tỷ để ép tôi sinh con cho hắn.

Được sinh con cho Hứa Thời Tư chắc chắn là ước mơ của rất nhiều cô gái xinh đẹp ngoài kia.

Hắn lại chọn tôi? Một người chẳng đẹp bằng Tiểu Mỹ, ngực chẳng to bằng Lệ Vân. Trong băng phái đều chê cười cô không giống phụ nữ nhất.

Lỡ như hắn ta gạt cô làm cho một bụng rồi lật lọng thì sao?

Mặc dù với nét mặt hiện tại của anh ta, cũng không thể cho rằng là đang nói đùa được.

“Anh cho tôi một tỷ thật sao?”

Anh không chút do dự, gật đầu: “Ừm.”

Người đàn ông này quả nhiên là một ngân hàng sống mà, dứt khoát dùng tiền mua một đêm xuân cùng tôi.

“Chỉ cần em sinh cho Hứa gia một đứa con. Ngoài số tiền sính lễ ban đầu, tôi sẽ cho em một tỷ làm vốn.”

Oa, người đàn ông này quả nhiên toàn thân toát ra đầy mùi tiền.

Dường như những thứ không mua được bằng tiền thì anh ta đều sẽ mua bằng rất nhiều tiền.

Kể cả mạng của anh ta.

Tôi có chút dao động rồi.

Chi bằng trước khi kết thúc nhiệm vụ, hưởng thụ một chút cảm giác của người có tiền.

Coi như là nể tình một tỷ kia đi, tạm thời không thể giết anh ta bây giờ được.

Chỉ đáng tiếc là nghe nói anh ta chỉ còn chút hơi tàn. Đoán chừng cũng chẳng sống được thêm bao lâu.

Từ trên cao nhìn xuống, người đàn ông mang vẻ phong trần, mệt mỏi nhưng vẫn rất ưu nhã. Tôi nép vào lồng ngực hắn, giọng điệu nũng nịu như mèo con.

“Nhưng mà Hứa gia, nghe nói anh sắp chết. Em không muốn làm goá phụ đâu.”

Hắn vuốt ve tóc tôi, chậm rãi vén ra sau vành tai tôi. Tôi chưa từng biết, thái tử gia của Biện Kinh lại có thể dịu dàng như vậy.

“Vậy thì em có thể làm mẹ của con tôi. Sau khi tôi chết thì làm bà Hứa. Hứa gia giàu như vậy nhất định sẽ không để cho cháu của mình phải lưu lạc đâu.”

Nghe những lời ngon ngọt từ bệnh kiều, tôi quả thực có chút rung động.

Thực ra là tâm tôi rung động trước một tỷ kia. Nói sao thì làm sát thủ cả đời cũng chưa chắc kiếm được một tỷ.

Tôi cũng có chút tội nghiệp bệnh kiều, hắn ta bị bệnh tật quấn thân, quanh năm nằm trên giường, chắc lâu rồi cũng chưa được nếm qua mùi vị của mỹ nữ chứ hả?

Cô cũng có chút tò mò, không biết vị thần tài này khi ở trên giường triền miên cùng phụ nữ liệu sẽ bày ra dáng vẻ như thế nào?

Hay là anh ta thực sự không nhận ra tôi không phải là vị hôn thê Kiều Nhan kia của anh ta?

Nếu như anh ta biết được cô không phải là Kiều Nhan của anh ta thì có khi nào sẽ lật lọng không chịu trả một tỷ kia không?

Tôi nhìn gương mặt ôn hòa nhưng lại toát ra vẻ băng lãnh kia, thở dài lắc đầu: “Tôi cảm thấy có chút vội vàng, hay là anh tìm người khác đi … ưm…”

Đôi môi liền bị ai đó chiếm lấy, nhanh chóng ấn đầu khiến cho tôi không có cách nào phản kháng được.

Hứa Thời Tư hôn tôi.

Nụ hôn mang theo hương vị từ trên người anh, mùi hương tuyết tùng lạnh thấu xương, lan tràn vào bên trong khoang miệng.

Đôi môi mỏng mềm mại rất mãnh liệt, nụ hôn của anh nhiệt tình như lửa. Chậm rãi nhưng lại quyến luyến không thôi.

“Không phải là em thì không được. Có thể ngủ trước rồi bồi dưỡng tình cảm sau cũng chưa muộn. Dù sao thì thời gian của tôi cũng có giới hạn, không nên lãng phí một phút nào.”

Hai má tôi hơi đỏ, rõ ràng người đàn ông này đêm nay không ăn được tôi thì sẽ không chịu dừng lại.

Tôi chỉ thấy anh nhẹ nhàng cúi người, gương mặt tuấn tú kề sát mặt tôi, nói vào bên tai tôi, thì thầm.

“Em yên tâm, tôi vẫn còn trinh.”

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Tôi chớp chớp mắt, thật sự cảm thấy trái tim thiếu nữ đã đập loạn xạ.

Tôi phải nói làm sao với hắn đây, tôi không phải là coi trọng vấn đề này.

Bồi ngủ đối tượng ám sát, tôi đây cũng là lần đầu tiên đó.