Nghiêm Lôi không để ý tới nàng, trừng mắt về phía Vu Nhai.
- Đây là tất nhiên. Chiến hữu Nghiêm Sương vốn chính là một thành viên trong đoàn đội!
Vu Nhai không do dự đáp.
- Vậy là tốt rồi. Chuyện cứ quyết định như vậy đi. A, thành chủ còn tìm ta uống rượu. Ta không quấy rầy các ngươi nữa.
Nghiêm Lôi lại nhìn trời một lát. Lôi quang lóe lên, cả người biến mất, chỉ để lại Nghiêm Sương ở chỗ này.
- Phụ thân...
Nghiêm Sương kêu lên một tiếng, định đuổi theo.
Đột nhiên nàng dừng lại một chút, căm hận trừng mắt với Vu Nhai. Chỉ có điều, lần này nàng không nói gì lại vọt về phía bộ binh phòng. Dạ Tình cũng căm hận trừng mắt với Vu Nhai, ý muốn nói, lát nữa sẽ tìm ngươi tính sổ. Sau đó nàng liền đuổi theo Nghiêm Sương!
Vu Nhai không nói gì. Mình rốt cuộc đắc tội Nghiêm Sương lúc nào?
Suy nghĩ hồi lâu, Vu Nhai vẫn không nghĩ ra được mình đã đắc tội nàng cái gì? Không phải hiểu nhầm đã được giải thích rõ rồi sao? Tại sao nàng vẫn cho rằng mình châm chọc nàng với phụ thân nàng. Mình có báo cáo gì đâu?
- Chẳng lẽ mình ném lệnh bài trả lại cho hắn, làm có hơi quá nóng nảy sao?
Có thể thật sự là quá nóng. Trước đó thái độ của Nghiêm Sương trước đó đối với mình vẫn không tồi. Chờ sau khi gặp lại nàng phải nói chuyện một chút. Nữ hài tử, ôi nữ hài tử. Làm một sắc lang, tốt nhất là cố gắng không làm cho nữ hài tử chán ghét. Cho dù đối với nữ hài này, mình cũng không có suy nghĩ gì không an phận, thậm chí không xem nàng như nữ hài.
Không suy nghĩ nhiều nữa. Lúc này cục diện đã loạn. Không biết ai mang rượu tới, sau đó bắt đầu vui vẻ quên cả trời đất. Mãi đến khi hừng đông, mọi người mới lắc lư rời khỏi cửa lớn của nghiệp đoàn võ học. Có người say ngã xuống, trực tiếp ngủ ở trên quảng trường. Ngày hôm sau, các kỵ sĩ dự bị sẽ phải rời khỏi đây. Trong lúc đó, các thành viên bình thường của đoàn quân màu đỏ cũng sẽ kính rượu cho người phải đi xa.
Vu Nhai cũng say, lắc lư đi ra khỏi cửa lớn của nghiệp đoàn võ học. Đột nhiên hắn dừng bước chân, nhìn từng người một cũng lắc lư rời đi, khe khẽ thở dài, đột nhiên hát lên bài ca kiếp trước:
- Giang hồ cười, ân oán, người so chiêu, cười giấu đao.
Hồng trần cười, cười cô liêu, tâm rất cao, không đến được.
...
...
Nhìn như hoa lại không phải hoa, sương lại không phải sương. Nước sông cuồn cuộn không giữ được. Toàn thân lý tưởng hào hùng, sắt đá ngông nghênh, hóa ra anh hùng là cô độc...
- Lạc...
Đánh rơi bầu rượu, Vu Nhai tiếp tục điên cuồng nghêu ngao, từ từ biến mất trên đường phố trước nghiệp đoàn võ học. Tất cả mọi người ở đây đều đã say, nhưng nghe được bài hát như vậy vẫn cảm thấy có chút xúc động...
Đương nhiên, cũng có người xúc động kiểu khác. Nói ví dụ như đại thẩm nào đó đang ngủ say, trực tiếp ném mấy quả trứng gà ra.
Tại một góc đường khác của nghiệp đoàn võ học, Dạ Tình không biết đã trở về từ từ lúc nào. Ánh mắt nàng có phần phức tạp nhìn về hướng Vu Nhai vừa biến mất. Nàng rốt cuộc đã hiểu rõ Nghiêm Sương gặp phải chuyện gì. Lấy hiểu biết của nàng đối với Vu Nhai, hắn chắc chắn sẽ không chủ động yêu cầu Nghiêm Lôi gả nữ nhi cho hắn. Chỉ có thể nói tiểu tử này biểu hiện quá tốt. Chỉ có điều không biết vì sao, khi nghe nói Nghiêm Lôi có ý định tác hợp Vu Nhai cùng Nghiêm Sương, trong lòng nàng lại có ác cảm dị thường. Không ngờ nàng không khuyên bảo Nghiêm Sương, không nói tốt cho Vu Nhai, không nói thật chuyện này ra.
Lúc này nghe tiếng ca hào hùng vạn trượng của Vu Nhai, không biết vì sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy có tội.
- Cần gì quan tâm tới hắn nhiều như vậy làm gì. Ta và tiểu tử này lại không có vấn đề gì, cũng không thể để hắn gây tai họa cho tỷ muội mà thôi. Cho dù không phải lỗi của hắn, cũng phải hung hăng đả kích hắn!
Dạ Tình lại cho mình một lý do thỏa đáng, sau đó chạy thật nhanh đến trong nghiệp đoàn võ học, kéo Tiểu Mỹ đang choáng váng cầm vò rượu đi ra.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trên đường phố còn mơ hồ nghe được tiếng của Tiểu Mỹ:
- Còn muốn, còn muốn uống, Tiểu Mỹ còn uống được.
Đoàn quân màu đỏ chính thức thành lập, trang bị tứ giai. Tất cả nắm giữ chiến kỹ Huyền Thần Điện. Đồng thời quân đoàn có vũ khí phù văn thần bí nhất. Mà bây giờ, tất cả mọi người không biết phù văn là vật gì!
Lại không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hồng Đại Bảo cũng đi ra, cũng từ phía xa nhìn theo hướng Vu Nhai biến mất, nói thầm:
- Nhìn không thấu. Đúng là nhìn không thấu. Tiểu tử dưa hấu lớn này, rốt cuộc là thứ quỷ gì?
...
Vu Nhai cuối cùng đã quay về nhà. May là vừa rồi, trong lúc vô thức vận hắn dụng Phong Tung Bộ, nếu không toàn thân đầy mùi rượu lại thêm mùi trứng thối.
- Ừ, Tiểu Dạ, muội không phải đã quay về Vu gia sao? Hắc hắc, có đúng là mới rời khỏi hai ngày, lại thấy nhớ biểu ca ta hay không?
Vừa mới tới trước cửa vào nhà trong nháy mắt, ánh mắt Vu Nhai chợt nheo lại. Hắn thấy Tiểu Dạ nhút nhát đứng ở nơi đó. Ngày hôm trước Tiểu Dạ trở về Vu gia ở Dao Quang Thành. Là Vu gia chủ dẫn nàng về, tiện thể dẫn hơn hai trăm con vật cưỡi về nuôi ở ngoài thành. Đừng quên, Vu Nhai được thưởng cho một bãi chăn nuôi ma thú. Đương nhiên, Vu Nhai không biết gì về Dao Quang Thành. Việc này tất nhiên sẽ giao cho Vu gia chủ đi lấy.
- Biểu ca, sáng sớm ngày mai ta phải đi rồi!
Đột nhiên vành mắt Vu Tiểu Dạ hồng hồng, rất nhanh đã nhào tới trong lòng Vu Nhai nói.
- Đi… đi đâu chứ?
Vu Nhai nghe thấy nàng nói vậy cũng giật mình, có chút tỉnh rượu.
- Phải... phải đi tới tỉnh Kiếm Vực, phải đi tới Dương gia Kiếm Vực!
Vu Tiểu Dạ vừa khóc vừa nói.
- Dương gia!
Vu Nhai ngẩn ngơ, sau đó lại hỏi:
- Thế tại sao đột nhiên lại phải đi vậy? Không phải chờ tham gia Thánh Hội xong mới đi sao?
- Dương lão sư nói, ta phải đi tới đó thật nhanh, tham gia Thánh Hội của tỉnh Kiếm Vực. Nàng đã liên hệ với Huyền Thần Điện bên đó, đồng thời cũng muốn ta đến Dương gia thăm quan một chút, nhận thân phận của Dương gia trước.
Vu Tiểu Dạ nói.
Vu Nhai trầm mặc, trong lòng rất không vui. Nhưng hắn chỉ là biểu ca người ta, không quản được nhiều như vậy. Vu Tiểu Dạ có con đường của Vu Tiểu Dạ phải đi. Mình cũng không thể tự ý ngăn cản người ta. Sau một lát hắn mới nói:
- Muội hối hận sao?
- Không. Chỉ cần có thể giúp được biểu ca, chỉ cần có lực lượng cường đại, ta sẽ không hối hận!
Vu Tiểu Dạ kiên định nói, nhưng đột nhiên lại nhăn nhó:
- A, đương nhiên, nếu như biểu ca không cần lực lượng của ta, ta… ta cũng có thể không đi!
Vu Nhai sững sờ lắc đầu, nói:
- Thiên phú của muội không thể kém hơn so với ta. Hay là cứ đi đi. Không chừng tương lai, Dương gia sẽ xuất hiện một cao thủ siêu cấp khác họ. Hắc hắc, đến lúc đó biểu ca lại cần muội cùng ta kề vai chiến đấu.
- Ừ, vậy… vậy Tiểu Dạ phải đi rồi. Sáng sớm phải lên đường.
Vu Tiểu Dạ có chút tịch mịch nói. Thật ra nàng đã sớm mình biết phải đi, chỉ là vẫn luôn không nói ra, vẫn luôn kéo dài thời gian đến tận bây giờ. Nếu không từ ba ngày trước nàng đã phải xuất phát.