Triệu Hoán Thần Binh

Chương 332: Thanh xuân à, thật là phiền não



- Được rồi. A, nếu đã phải đi, biểu ca cũng muốn đưa cho muội vài thứ. Muội chờ một chút, ta chế tạo cho muội chút trang bị!

Sáng sớm đã phải đi, vậy hắn phải nhanh lên một chút mới kịp. Huyền tinh biển sâu gì đó cũng không thể tiết kiệm. Phải nhanh chóng làm cho Tiểu Dạ một bộ trang bị siêu cấp. Chí ít không thể kém hơn so với bộ trang bị trên người. Đồng thời cũng phải tăng thêm bảy, tám loại phù văn khác nhau.

Nhìn biểu ca vội vàng đi vào trong viện rèn trang bị, Vu Tiểu Dạ đột nhiên buồn bực. Người ta còn muốn ở bên cạnh ngươi, còn không muốn giữ người ta lại, cản người ta đi. Thật là… Con hồ ly tinh Dạ Tình kia khẳng định lại muốn câu dẫn biểu ca.

Chỉ có điều thấy bộ dạng biểu ca bận rộn chế tạo trang bị cho mình, trong lòng nàng lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Nhưng biểu ca rốt cuộc có thích mình hay không? Bình thường bao giờ cũng bảo mình gả cho hắn, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại sững sờ không thể hiểu được tâm tình của người ta. Đáng ghét!

Vu Tiểu Dạ đột nhiên bứt lấy một đóa hoa nhỏ, sau đó nói:

- Thích ta, không thích ta, thích ta...

Vu Nhai tất nhiên không có khả năng ngăn cản Vu Tiểu Dạ trở nên mạnh mẽ. Nếu Dương lão sư nhìn trúng Vu Tiểu Dạ, tất nhiên so với hắn, nàng cũng biết Vu Tiểu Dạ nghĩ cái gì, thiếu cái gì. Mình có nhiều Kiếm Linh hơn nữa, cũng không có khả năng cường đại bằng một đại gia tộc.

Về phần Vu Tiểu Dạ đang thời kỳ trưởng thành phiền não, Vu Nhai thật không có chú ý.

Thời điểm chia tay bao giờ cũng tới rất nhanh. Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, hai người một nam một nữ luôn ở bên nhau rèn suốt một đêm bèn nhìn nhau cười. Tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc. Suốt một buổi tối, Vu Nhai chỉ tập trung vào rèn, nhưng dù mệt thế nào đi nữa hắn cũng không thể bạc đãi Tiểu Dạ.

Phần lớn thời gian Tiểu Dạ đều ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, chỉ là thỉnh thoảng mới giúp một tay, nhưng cũng bị hun đen.

- Ngao...

Tiếng ma thú bay đột nhiên truyền đến. Dương lão sư nhẹ nhàng nhảy xuống. Khi vừa nhìn thấy bộ dạng Vu Tiểu Dạ, nàng không nhịn được cười khổ:

- Nhanh đi tắm đi, thời gian sắp không kịp nữa rồi.

- Hì hì, ta lập tức đi ngay!

Vu Tiểu Dạ chạy thật nhanh vào nhà trong.

Trong sân chỉ còn lại có hai người Vu Nhai và Dương lão sư. Dương lão sư nói:

- May là ngươi không ngăn cản, nếu không ta không muốn cướp người cũng không thể.

- Dương lão sư nói đùa. Ta sao có thể ngăn cản muội ấy được. Ta biết ở trong thế giới này cần phải có lực lượng. Ta không biết Dương gia Kiếm Vực các nàng rốt cuộc có thể cho Tiểu Dạ lực lượng mạnh nhất hay không?

Vu Nhai nhún vai.

- Đương nhiên. Nếu không phải Dương gia Kiếm Vực ta vẫn luôn bị Độc Cô gia đè ép, cũng chính là một trong sáu tộc đứng đầu. Dương lão sư tự tin vô cùng nói:

- Thậm chí rốt cuộc Dương gia nào mới là mạnh nhất trên đại lục Thần Huyền, vẫn đáng giá để nghiên cứu.

Dương gia, lĩnh chủ tỉnh Thương Vực, một gia tộc lấy thương làm Huyền Binh bản mạng, là một trong sáu tộc đứng đầu, cùng Dương gia Kiếm Vực luôn bị Độc Cô gia áp chế. Không ngờ Dương lão sư lại tự tin như vậy, còn dám nói Dương gia của nàng không thể kém hơn so Dương gia ở Thương Vực.

- Nếu vậy thì ta an tâm.

- Ngươi cứ việc yên tâm là được rồi!

Dương lão sư trả lời.

Nàng đối với Vu Nhai cũng rất bội phục. Độc chiến với ma pháp đoàn, độc chiến với Lạc gia, từ trong rừng rậm sương mù dày đặc đi ra, ở trong Thánh Hội mang theo tỉnh Bắc Đấu phóng ra tia sáng kỳ dị. Mấy ngày hôm trước Phó viện trưởng còn gặp hắn, cũng không biết nói gì đó, mà thần thần bí bí.

Hai người lại hàn huyên một hồi. Vu Nhai lại hỏi thăm tới mượn kiếm huynh Bạch lão sư, biết được hắn đi du ngoạn không biết tới khi nào mới về.

- Biểu ca, Dương lão sư!

Tiểu Dạ đi ra, giống như một đóa hoa sen mới nở vậy. Vẫn là bộ y phục giống như bóng đêm, ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, từng giọt nước đọng ở trên gương mặt thanh thuần, tản ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt. Hai mắt thật to lại sáng ngời giống như sao trên bầu trời.

- Biểu ca...

Vu Tiểu Dạ khẽ gọi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

- A a. Phải lên đường rồi. Ta tiễn muội!

Vu Nhai nói. Cùng lúc đó, Vu Thiên Tuyết cùng Vu gia chủ cũng đi ra.

- Không cần, ta sẽ trực tiếp đưa Tiểu Dạ bay tới Kiếm Vực.

Dương lão sư nói:

- Cứ chia tay ở ngay đây đi.

Mọi người ngẩn người, nhưng lại gật đầu. Viền mắt Vu Tiểu Dạ lại bắt đầu phiếm hồng. Nàng cáo biệt phụ thân nàng, nói vài lời với Vu Thiên Tuyết, lại liếc mắt nhìn Vu Nhai:

- Biểu ca, sau khi biểu ca đến tỉnh Kiếm Vực, lúc rảnh rỗi nhớ tới tìm ta.

- Yên tâm đi, nhất định sẽ tranh thủ thời gian đến thăm muội. Có lẽ rất nhanh có thể gặp lại!

- Ngao...

Một câu nói mà thôi, không nhiều lời, Vu Tiểu Dạ đã bị Dương lão sư đưa bay đi, trong nháy mắt liền biến mất.

- Hiện tại mới biết nổi khổ lo lắng của người ở lại sao? Sau đó xuất môn, bớt khiến người nhà lo lắng đi.

Vu Thiên Tuyết đột nhiên đi tới nói:

- Lần này đi tới tỉnh Kiếm Vực cũng phải cẩn thận một chút. Đối với người của Độc Cô gia, có thể tránh trốn được, thì không nên cậy mạnh, biết không?

- Biết...

Vu Nhai theo bản năng trả lời, sau đó chợt kêu lên một tiếng:

- Mẫu thân, mẫu thân biết rồi sao?

- Vừa nãy không phải con đã nói với Tiểu Dạ sao?

Vu Thiên Tuyết nở nụ cười.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn vốn không muốn để cho mẫu thân lo lắng, kết quả lại không cẩn thận giữ miệng, biểu ca, biểu muội một hồi lại nói ra hết.

- Được rồi, đi tỉnh Kiếm Vực chuyện lớn như vậy ta sao có thể không biết được. Ta đã sớm biết rồi!

Vu Thiên Tuyết tức giận nói, nhưng trong lòng cũng rất thoải mái. Nàng biết nhi tử làm vậy là quan tâm mình, sợ mình lo lắng.

- Yên tâm đi mẫu thân, ta biết phải làm sao! Mẫu thân không cần lo lắng cho ta lại để bị hoa đầu chóng mặt nữa.

Vu Nhai gật đầu.

Vu Thiên Tuyết mỉm cười, đột nhiên ngắm nhìn bầu trời, lại nói:

- Thật ra, nếu như con thật sự muốn trở lại Độc Cô gia, ta cũng sẽ không ngại. Chỉ cần con hài lòng là được. Dù sao nơi đó đã từng là tất cả của con.

- Không, hiện tại đây mới là tất cả của ta.

Vu Nhai quyết đoán nói.

- Đi thôi, chúng ta quay về tế tổ Vu gia. Ta còn có thứ đặt ở trong Vu gia. Cái đó là do phụ thân con lưu lại.

Vu Thiên Tuyết không để ý tới sự kiên định của Vu Nhai, đột nhiên lại nói. Vu Nhai ngẩn người.

Phụ thân, mẹ nó thật sự quá xa lạ.

Có Tiểu Thúy ở đây, từ Bắc Đấu Thành đến Dao Quang Thành tất nhiên không tốn bao nhiêu thời gian. Trong lúc đó, Vu gia chủ cũng đã giới thiệu với Vu Nhai về bãi chăn nuôi ma thú đã chọn. Lúc này vật cưỡi và ma thú đều đang ở đó, hình như đang thích ứng hoàn cảnh. Vu gia cũng đường hoàng ở phía trên đó xây dựng các loại phương tiện và nhà cửa. Vu gia đã chậm rãi trở thành một gia tộc nhất lưu tại Dao Quang Thành.

Vu Nhai tất nhiên cũng nói với Vu gia chủ về chuyện quân đoàn màu đỏ.