Triệu Hoán Thần Binh

Chương 333: Vu gia vì ta mà cảm thấy vinh quang



Nếu như quân đoàn màu đỏ cần, có thể tới đây lấy vật cưỡi bất cứ lúc nào. Đương nhiên, Vu Nhai cũng nói, nếu có chuyện gì cũng mong Vu gia có thể giúp đỡ quân đoàn màu đỏ.

- Nếu không, dứt khoát biến nơi đây thành đại bản doanh của quân đoàn màu đỏ là được rồi.

Vu gia chủ đề nghị.

- Ách, cũng tốt!

Vu Nhai gật đầu. Quá nhiều chuyện, rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ sẽ không thể chu toàn được hết. Hình như cũng phải chọn ra một người đại diện đoàn trưởng tới xử lý việc này mới đúng. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, hắn thấy tất cả những người thích hợp để lựa chọn đều đi tới tỉnh Kiếm Vực. Hình như chỉ còn lại có một người. Đó chính là Vũ Qua. A, chờ ngày mai tới lúc xuất phát phải căn dặn hắn một chút.

A, ở đây sẽ biến thành đại bản doanh của quân đoàn màu đỏ, vậy lãnh địa trong mộng tưởng của mình thì phải làm sao bây giờ?

Trời ạ! Xem ra lại phải lập được đại công hoặc trở nên cường đại, hoặc kiếm, hoặc cướp ra một lãnh địa mới được.

Trong lòng suy nghĩ, rất nhanh hắn đã đi tới Vu gia!

Từ sau lần trước, Vu Nhai rời đi đến nay vẫn chưa quay về. Nơi đây vẫn giống như trước. Chỉ có điều con cháu Vu gia lại cho hắn cảm giác khác hẳn. Bọn họ nhìn thấy Vu Thiên Tuyết đều tỏ ra rất tôn kính, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại vô cùng kỳ quái. Có chút sùng bái, cũng có chút phức tạp.

Sùng bái, đó là bởi vì Vu Nhai mang lại sức sống và thịnh vượng cho Vu gia.

Phức tạp lại là bởi vì Vu Nhai đã từng là gia hỏa Giết Cậu, còn có lúc từng là một kẻ cặn bã, chỉ xứng khi tiểu binh thủ thành. Nhưng lúc này lại không giống như trước. Huyết mạch của Độc Cô gia thật sự thiên tài như vậy sao?

Với thực lực Lấy Vu Nhai bây giờ, tất nhiên nghe được lời mọi người thảo luận. Trong lòng hắn càng thêm cảm thán về tầm quang trọng của lực lượng. Lúc này mình có lực lượng, mang lại vinh dự cho gia tộc, như vậy coi như ngươi đã từng Giết Cậu, bọn họ vẫn chỉ dám mang theo ánh mắt phức tạp mà thôi. Còn trước đó đồ cặn bã Vu Nhai, chỉ là bởi vì bị Độc Cô gia đá ra, không có cách nào tạo dựng được vinh quang như gia tộc mong được, lại bị ghẻ lạnh.

Quả đấm lớn quả nhiên mới là đạo lý.

Vu Nhai cười khổ, nhưng không có bình luận nhiều. Đây vốn là chuyện thường tình của con người. Chí ít Vu gia chủ và Vu Tiểu Dạ không quan tâm lúc nào đều đứng ở bên cạnh mình. Bọn họ mới là trung tâm của Vu gia này.

Cùng lúc đó, Vu Nhai cũng biết, phần lớn mọi người trong đó đều không rõ mọi chuyện. Bọn họ chỉ nghe ngóng tin đồn, thân phận thấp, nghe gió tưởng là mưa. Những người này bình thường đều là nhân vật đáng thương dễ bị mê hoặc. Trước đây, người khác nói Vu Nhai là đồ cặn bã, vậy hắn chính là đồ cặn bã. Hiện tại người khác nói hắn là người tốt, như vậy hắn chính là người tốt. Hơn nữa có lẽ bọn họ còn cảm giác hắn mang đến vinh quang cho bọn họ.

Cũng như đế quốc, dân chúng đều là một quần thể ngu muội nhất, cũng là quần thể dễ dàng cảm nhận được vinh quang nhất.

Suy nghĩ lung tung một hồi, đám người Vu Nhai đã đi tới từ đường Vu gia. Vu Nhai theo Vu gia chủ đi tới vị trí cao nhất. Vu gia chủ trực tiếp quỳ xuống lạy, nói:

- Liệt tổ liệt tông Vu gia ở trên, tử tôn đời thứ mười sáu Vu Thiên Vĩ dẫn theo tử tôn kiệt xuất nhất của Vu gia, Vu Nhai cùng với mẫu thân là Vu Thiên Tuyết kính báo. Vu Thiên Tuyết tuy là nữ tử đã gả, nhưng lại lưu lại ở Vu gia. Vu Nhai còn mang đến cho Vu gia ta vô số vinh quang và cơ hội quật khởi. Hiện tại còn là kỵ sĩ Huyền Điện dự bị được Bắc Đấu coi trọng nhất. Vu Nhai xếp vào gia phả, xin tổ tiên thừa nhận.

Trên đường đi, Vu gia chủ đã nói với Vu Nhai chuyện này, trưng cầu ý kiến của hắn. Vu Nhai không thấy có vấn đề gì. Thật ra hắn cũng không biết trước đó hắn không được viết vào gia phả. Việc này cứ để mẫu thân làm chủ là được.

Vu Thiên Tuyết sở dĩ đáp ứng Vu Nhai cũng chính là biểu lộ một thái độ, đối với Độc Cô gia, nàng đã hoàn toàn thất vọng.

Vu gia chủ vừa dứt lời, Vu Thiên Tuyết liền kéo Vu Nhai quỳ xuống. Vu gia chủ nói tiếp về các loại công tích của Vu Nhai. Mọi người tĩnh tâm nghe. Sau đó Vu Nhai và Vu Thiên Tuyết thắp hương, rồi chuẩn bị giải tán.

- Chờ một chút!

Ngay khi Vu gia chủ muốn tuyên bố giải tán, Vu Nhai đột nhiên kêu lên một tiếng. Tất cả mọi người dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người hắn. Hắn nói:

- Ta có nói mấy câu muốn nói. Thứ nhất, Vu Nhai ta cũng không phải là người muốn quay về gia phả Vu gia. Vu gia cũng không phải bởi vì ta có thành tựu như ngày hôm nay mới thu nhận ta. Mà là huyết mạch Vu gia chảy trên người ta nồng đậm hơn so với Độc Cô gia. Thứ hai, Vu Nhai ta đã từng ở trước mặt người Độc Cô gia nói qua, ta vĩnh viễn sẽ không đổi sang họ Độc Cô. Bởi vậy, Độc Cô gia sẽ không còn là vinh dự của ta. Chỉ có Vu gia mới phải. Đồng thời tất cả thành tựu ta đạt được cũng không phải bởi vì có huyết mạch Độc Cô gia, mà bởi vì Vu gia. Ta có thể ở trước mặt liệt tổ liệt tông xin thề, từ khi ta bắt đầu trở thành Huyền Binh Giả, chưa từng dùng qua bất kỳ chiến kỹ nào của Độc Cô gia. Thứ ba, ta ở chỗ này xin thề, ta sẽ khiến Vu gia có vinh quang của chính mình, phá tan lời đồn Bắc Đấu không có gia tộc. Ta cũng sẽ khiến Vu gia vì ta mà vinh quang!

Một câu cuối cùng dường như nói rất ngây thơ, nhưng ai cũng nghe thấy rõ ràng. Bắc Đấu không có gia tộc là vì Bắc Đấu không gia tộc Huyền Binh siêu cấp. Vu Nhai muốn đánh phá, điều này còn có thể có ý gì? Sử dụng cái mông để nghĩ cũng biết được.

Mặc dù mọi người đều cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhưng tim vẫn không nhịn được đập thình thịch. Vu gia trở thành đệ nhất đại tộc tỉnh Bắc Đấu, đây là khái niệm gì? Vu Nhai có thể làm được không. Hy vọng rất xa vời, nhưng đã có hạt giống được trồng xuống.

- Thời gian trước, ta nhận được công pháp này trong lúc vô ý, hiện tại giao cho gia chủ!

Vu Nhai đột nhiên lấy ra một quyển sách. Thật ra đây cũng là thứ hắn sao chép được từ thư viện Bắc Đấu. Trước đó hắn có vài suy nghĩ. Gia tộc, ở trong đế quốc Huyền Binh đặc biệt rất quan trọng.

Vu gia chủ vẫn bị choáng váng trước hành động của Vu Nhai, theo bản năng tiếp nhận công pháp. Nhưng khi hắn mở ra, mặt liền biến sắc.

Không ngờ công pháp này cao cấp như vậy. Đám người phía dưới cũng nhìn hắn chằm chằm. Thấy gia chủ biến sắc, trong lòng mọi người lại cảm thấy kinh hoàng. Bọn họ lại nghe Vu Nhai nói:

- Chỗ của ta còn có một bộ kiếm kỹ. Ta sẽ sử dụng ở đây một lần. Các ngươi có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì lĩnh ngộ bấy nhiêu. Yên tâm, tuyệt đối không phải là kiếm kỹ của Độc Cô gia, mà là kiếm kỹ thuộc về Vu Nhai ta, thuộc về Vu gia!

Nói xong, Vu Nhai trực tiếp sử dụng bộ kiếm kỹ của Phong Doanh.

Nghe nói đây là cơ sở kiếm kỹ của chủ nhân nàng trước đó. Phong Doanh cũng không chỉ có một bộ loại kiếm kỹ này.