Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 52: Anh Vẫn Còn Sống



Phần còn lại của tang lễ được giao toàn bộ cho Hải Đình, còn Hà Dữ đi cùng với Mã Dao và bà Trình vào trong bệnh viện để xem tình hình của Trình Tranh. Lúc được đưa vào đây anh đã rơi vào trạng thái hôn mê, mặt mũi tái nhợt như bị rút cạn máu. Vết thương trên lưng được cho là không hề nhẹ, vì có thể sẽ ảnh hưởng đến cột sống, không những thế còn bị thủy tinh ghim vào.

Mã Dao ngồi ở băng ghế gần phòng cấp cứu, nhìn tay mình có dính máu của Trình Tranh. Cô chưa từng nghĩ chuyện sẽ đi đến mức này, cũng không muốn thấy anh như vậy. Không yêu thì đã sao, buông tay thì đã sao? Cô thừa hiểu mình hơn ai hết, hiểu rằng khoảnh khắc chiếc đèn chùm kia rơi xuống và hoàn toàn nằm trên lưng anh, tim cô cũng vỡ tan tành giống như những bóng đèn đó. Cô còn nghe rất rõ âm thanh của nó khi vỡ, rất chói tai, rất đau đớn.

“Bác gái! Trình Tranh cậu ấy mạng lớn, sẽ không sao đâu ạ!”

Hà Dữ ngồi bên cạnh an ủi bà Trình, nhưng Trình Tranh đã vào phòng cấp cứu gần 3 tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy gì. Mã Dao không khóc nổi, nhưng hai mắt cô đã đỏ ngầu, các ngón tay cứ đan vào nhau, bứt rứt, khó chịu.

“Nếu em cần thì cả mạng này của anh cũng sẽ cho em.”

Cô cần mạng của anh để làm gì chứ? Từ đầu đến cuối cũng chỉ cần anh mà thôi.

Mâu thuẫn giữa trước đây và hiện tại khiến Mã Dao rơi vào bế tắc, ánh mắt tuyệt tình ấy, cùng với những câu nói dứt khoát đến vô tình, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Chính Trình Tranh đã nói anh không có gì đáng để cô phải nuối tiếc, nhưng bây giờ anh lại là người đã cứu cô một mạng. Vì đâu lại như thế? Mã Dao nhắm mắt, cô thấy lòng mình bây giờ nóng lên như lửa đốt, không thể nào an tâm được vì người trong đó vẫn chưa rõ sống chết. Nếu đã từng muốn tuyệt tình đến như vậy, thì sống chết của cô ra sao anh quan trọng làm gì?

Năm tiếng đồng hồ trôi qua.

Ca phẫu thuật lấy các mảnh vỡ trên lưng của Trình Tranh đã thành công, nhưng vì nó rơi xuống lưng nên khả năng sau này anh sẽ không thể làm việc quá sức, hơn nữa còn có thể rơi vào hôn mê kéo dài. Không biết nên vui hay nên buồn, mà trong tiếng khóc nấc của bà Trình, Mã Dao chỉ lẳng lặng đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt nhìn vào bên trong.

Trình Tranh nằm trên giường bệnh, thiết bị y tế bao quanh anh, giống như người đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Lòng cô như bị đá đè ngang, thở không được, còn phải chứng kiến cảnh này. Bà Trình không chịu được đả kích nên đã được đưa về nhà, chỉ còn mỗi Mã Dao ở lại, chính cô là người xin ở lại chăm sóc Trình Tranh. Cô thấy có lỗi, vì cứu cô mà anh mới thành ra thế này, nên cô vẫn nên là người ở lại.

Đứng ngay bên cạnh giường, Mã Dao chậm rãi đưa tay mình ra, nó run đến mức cô phải dùng tay còn lại để giữ thăng bằng. Mỗi khi máy đo điện tim của Trình Tranh thay đổi thất thường, thì tim của cô cũng giống như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đưa ngón trỏ đặt ngang mũi của anh, nín thở để xác nhận rằng anh vẫn còn sự sống. Một hơi thở nặng nề phát ra, lúc này nước mắt trên mặt của Mã Dao mới không ngừng rơi xuống, chẳng khác gì chuỗi ngọc đứt dây.

“Lúc nào cũng vậy! Lúc nào cũng khiến người khác đau lòng như thế!”

Cô ngồi thụm xuống đất, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô. Không dám tưởng tượng nổi nếu Trình Tranh thật sự xảy ra chuyện gì, cô sẽ hối hận đến mức nào. Cô biết mình không đủ dũng khí để quên anh, càng khó để chấp nhận việc anh gặp nguy hiểm. Nước mắt thấm ướt cánh tay, cô vùi mặt mình vào đầu gối mà khóc, cũng không nghĩ mình sẽ thành ra bộ dạng như vậy.



“Em vẫn chưa tha thứ cho anh mà. Em… Không cho phép anh xảy ra chuyện gì.”

Mã Dao ôm lấy lồng ngực đang đau đớn tưởng chết của mình mà khóc nấc. Cả đêm đó cứ trôi qua dài như vậy, cô không thể nào ngủ được, thi thoảng vẫn lập lại đông tác cũ, đưa tay lên cánh mũi của Trình Tranh chỉ để biết chắc rằng anh vẫn còn sự sống.

Việc Trình Tranh dùng thân mình bảo vệ cho một cô gái ngay tại tang lễ của bà nội đã gây ra sự chú ý vô cùng lớn đối với truyền thông, báo chí. Bọn họ thật sự muốn biết, cô gái đó rốt cuộc có vị trí quan trọng đến đâu mà có thể khiến anh bất chấp mạng của mình như vậy. Một vài hình ảnh bị rò rỉ ra bên ngoài, có một số phóng viên đã tìm đến tận bệnh viện nhưng bị Hải Đình và Hà Dữ cho người chặn cửa.

“Chúng tôi có thể vào trong được không?”

“Tình hình của Trình tổng thế nào rồi ạ?”

Hai người họ ghét nhất là thể loại thấy người ta hoạn nạn liền xem như trò tiêu khiển. Bây giờ Trình Tranh vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, mọi sự chú ý chẳng khác nào dồn hết vào người Mã Dao. Hải Đình và Hà Dữ hiểu, nếu như anh không hôn mê thì nhất định sẽ không để cô khó xử. Đám phóng viên bị đuổi hết về vì gây mất trật tự tại bệnh viện, nhưng cũng không chắc rằng lúc Mã Dao rời khỏi đây thì sẽ ra sao. Có điều, cả đêm qua rồi cô vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt không rời một bước.

Hải Đình và Hà Dữ ở ngoài cửa sổ nhìn vào, thở dài một hơi.

“Từ sau khi cô ấy đi, Trình Tranh của chúng ta đã từng điên cuồng đến như vậy. Bây giờ cô ấy trở về, cậu ta còn lấy luôn cả mạng mình ra để đặt cược.”

Hà Dữ bình thường trầm tính hơn anh ta, cũng không phải là người thường hay chọc tức anh giống anh ta, thậm chí còn là người hoà giải khi cả hai bắt đầu xảy ra mâu thuẫn. Nhưng Hà Dữ biết, anh ta là người lo lắng cho Trình Tranh rất nhiều, chỉ là ngoài miệng không quen nói mấy câu dễ nghe mà thôi.

“Nếu để Mã Dao biết cậu ấy đã phải đau khổ thế nào trong thời gian cô ấy bỏ đi, cậu nghĩ có thể cứu vãn được tình hình không?”

“Quan trọng vẫn là ở chỗ họ thôi!”