Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 53: Chuyện Cũ Đã Qua



Sau 3 ngày trôi qua, tình hình vết thương của Trình Tranh đã có tiến triển tốt, nhưng anh vẫn hôn mê chưa tỉnh lại. Lúc nhìn thấy Hải Đình và Hà Dữ đi vào, Mã Dao liền có ý muốn tránh mặt. Trải qua mấy ngày liền nội tâm mâu thuẫn, cô vẫn không muốn giữa mình và anh có chút liên hệ nào. Cô đứng dậy nhìn hai người họ, trên mặt lộ ra vẻ hốc hác nhưng vẫn luôn có nét lạnh lùng.

“Anh ta có lẽ sắp tỉnh lại rồi, tôi cũng nên đi thôi.”

Hải Đình há miệng, nhìn theo bóng lưng của cô đi ra đến cửa.

“Mã Dao! Nhưng mà…”

Còn chưa định nói hết thì cô đã đi mất, anh ta cũng xem như không muốn can thiệp vào chuyện riêng giữa cô và Trình Tranh nên đành thôi vậy. Mặc dù ngoài mặc là thế, nhưng đến người ngoài như anh ta và Hà Dữ cũng nhìn ra được cô vẫn còn tình cảm với Trình Tranh, dù sao người đoạn tuyệt vẫn là anh trước, mà đến cả anh còn không thể quên thì làm sao cô có thể.

Mã Dao vừa ra cổng bệnh viện đã gặp mặt Phong Diệp, anh ấy đứng ngay bên cạnh chiếc xe của mình để đợi cô. Vừa thấy cô, anh ấy bị gương mặt phờ phạc của cô làm cho kinh ngạc, không biết nên nói như thế nào. Phong Diệp biết ngoài mặt Mã Dao cứng rắn, ngàn vạn lần đều nói muốn quên Trình Tranh, muốn dứt khoát hoàn toàn với anh. Nhưng anh ấy hiểu, cô bây giờ đã không còn là cô của ngày trước, đã không thể thoát ra được mối quan hệ này, dù biết rằng nó đã từng mang lại đau đớn. Mã Dao vội vàng đưa hai tay lên vuốt lại tóc, vô thức sờ lên mặt mình rồi hỏi.

“Sao vậy? Mặt em dính gì sao?”

Phong Diệp lắc đầu.

“Không phải. Chỉ là sau 3 ngày không gặp thôi, mà nhìn em hốc hác quá.”

Mã Dao nghe vậy chỉ cười cho qua, bước vào ngồi trong xe thắt dây an toàn. Phong Diệp nhìn sang cô một cái rồi khởi động máy, hỏi.

“Bây giờ em ở khách sạn sao?”

“Không. Đưa em về nhà của em đi.”

Cứ nghĩ mình sẽ mãi không gặp người đó, nhưng cuối cùng cũng đã gặp. Cứ nghĩ mình sẽ mãi không trở về nơi này, nhưng cuối cùng cũng đã đặt chân đến. Căn nhà mà cô ở, là nơi từng in bóng của người đàn ông đó, người đã từng nói sẽ cho cô một hạnh phúc mà trước đây cô đã mất. Cô tạm biệt Phong Diệp rồi đi đến cổng, dàn hoa hồng hình như được chăm sóc tốt hơn, nên hoa cũng nhiều hơn và lá thì xanh mướt.

Mã Dao nhận ra dường như có gì đó không đúng, cái cổng này mới quá, không phải cái cổng cũ kĩ của nhà cô trước đây. Nhưng rõ ràng căn nhà bên trong là của cô, cả bảng số nhà cũng không thay đổi. Cô cầm ổ khoá lên xem, phát hiện nó cũng đã được thay mới hoàn toàn. Trong lúc đang hoang mang không hiểu sự tình thì dì Trương hàng xóm đi đến, nhẹ nhàng lên tiếng.



“Mã Dao! Con về rồi đó sao?”

Sẵn tiện có hàng xóm đến thăm, Mã Dao mới hỏi.

“Dì Trương! Trong lúc con đi có người đã đến đây sao ạ?”

“Phải phải. Cậu ấy nhận mình là bạn trai của con tên là Trình Tranh. Hoa này là cậu ấy chăm sóc, cổng nhà cũng là cậu ấy cho người đến sửa lại và đổi ổ khoá.”

Mã Dao tròn mắt, không thể tin Trình Tranh lại lộng hành đến mức đổi cả ổ khoá nhà của cô như vậy, còn khẳng định mình là bạn trai của cô dù hai người đã chia tay.

“Sao ạ?”

Dì Trương nói rồi đưa chìa khoá mới cho cô sau đó chào tạm biệt rồi rời đi. Cô ngẩn ngơ hồi lâu, sau đó vội vàng mở cửa, vừa nghĩ vừa thấy bực mình. Mặc dù hiện tại bây giờ cô vẫn đang lo lắng vết thương của Trình Tranh không biết nặng hay nhẹ, nhưng trước mắt đã phải sôi máu lên khi ổ khoá nhà bị đổi. Cửa nhà mở ra, đồ đạc trong nhà vẫn không có gì thay đổi, chỉ có điều bụi bặm thì không hề có, giống như ngày nào cũng có người đến quét dọn.

Mã Dao đặt tay lên bếp, hình ảnh Trình Tranh đứng nấu phở cho cô lại hiện ra khiến cô vội lắc đầu. Tại sao quên một người lại khó đến như vậy, đến nỗi dù biết người ta làm mình đau mà vẫn không quên được. Bàn ở phòng khách còn được cắm một bình hoa hồng, vài cánh hoa chỉ vừa rủ xuống, có lẽ chỉ mới hái vào cách đây một tuần. Trên bàn có tấm ảnh chụp Trình Tranh và Mã Dao đứng ở ngoài cổng, là cái cổng cũ kĩ của cô, dưới dàn hoa hồng đỏ. Tấm ảnh này là lúc trước ông Trình cho người theo dõi anh đã chụp lại, nhưng vì bà nội từng khen anh và cô trong ảnh xứng đôi, nên anh đã giữ lại. Lật ra phía sau, trên ảnh có một dòng chữ viết bằng bút mực đen, rất đẹp, vừa nhìn đã biết là chữ của Trình Tranh.

“Ngày người ra đi, một người đau đớn.”

Đau? Đau sao? Rốt cuộc anh đau nhiều đến mức độ nào? Có đau bằng tôi không?

Tay cầm tấm ảnh của Mã Dao run rẩy, từ từ đặt tấm ảnh xuống rồi quay lưng rời đi. Bây giờ, vẫn là nỗi đau ấy, nhưng bên cạnh có còn có cả nỗi sợ hãi. Cô hận anh vô tình đến nỗi không đau lòng khi con của cả hai không còn nữa, hận anh gạt bỏ đi tình yêu của hai người. Nhưng cô lại sợ anh sẽ chết, sợ anh xảy ra chuyện gì. Có lẽ cô muốn mình phải là người dày vò anh, là người khiến anh hối hận, muốn anh phải sống để nếm trải cảm giác mà cô đã trải qua.

Điện thoại bất chợt rung lên, dãy số này tuy Mã Dao không lưu vào máy nhưng vừa nhìn đã biết là số của Hải Đình. Cô đứng nhìn, đến khi nó rung lên hồi lâu mới nhấc máy, chỉ vừa định hé môi hỏi có chuyện gì thì đầu dây bên kia anh ta đã hốt hoảng.

“Trình Tranh mất tích rồi! Mã Dao! Cô nghe tôi nói không? Nếu cô còn tình cảm với cậu ấy thì mau tới bệnh viện đi!”