Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 13: Phiếu cơm



Thân dưới bị đột kích khiến Triệu Thủy Vô đứng hình, cơ thể mềm nhũn, cô chống tay lên ghế, cũng không phản kháng gì.

Bạch Cảnh Xuyên thọc sâu rút cạn, khuấy đảo hang động vốn đã ẩm ướt, làm nó càng chảy nhiều nước hơn. Chất lỏng trong suốt như pha lê theo bắp chân cô trượt xuống, cô cắn môi, cố nén tiếng rên rỉ, anh cũng không nói lời nào.

Tiếng nước cạn trong bầu không khí yên tĩnh càng trở nên rõ ràng, Triệu Thủy Vô gác tay lên lưng ghế, hai chân run không chống nổi cơ thể, nhũn người quỳ dựa vào ghế, cái mông vểnh cao, lông tóc che đậy mật huyệt đã bị cạo mất, quá trình liếm mút ngón tay trở nên hút mắt.

Hoa huyệt đóng mở theo tần suất thở dốc của cô, giống như ngao ngán thở dài, tham lam nuốt cả ngón tay.

“Ừm …” Dù đã cố gắng đè nén, cô vẫn không giấu được động tình, cổ họng lầm bầm, tiếng rên rỉ trầm thấp thoáng qua.

Cô nhẹ nhàng lắc mông đón chào anh, khi anh tiến sâu thì đẩy nhanh tốc độ cắn mút. Eo cô gập hẳn xuống, chỉ mong sao đầu ngón tay kia chạm đến nhụy hoa.

Bọn họ không giao tiếp gì cả, chỉ im lặng tập trung làm việc.

Triệu Thủy Vô cúi đầu, nhìn qua bầu ngực đung đưa, thấy hạ bộ của anh đã phồng đến mức đũng quần bị bó chặt, nhưng cô biết kích thước của anh còn hơn thế nữa.

Cô đưa một tay về phía sau, đè nơi đó lại, chạm vào cột trụ thô cứng, thong thả vuốt ve.

Nghe thấy tiếng thở dồn dập của anh, lực độ xâm nhập cũng trở nên kịch liệt, anh còn tách ngón tay nhào nặn âm vật sưng tấy, khiến hai chân cô run lên bần bật.

Trước khi Triệu Thủy Vô không chịu nổi mà phun tung tóe, Bạch Cảnh Xuyên đã sớm đoán ra, nhanh chóng rút một xấp khăn giấy, hứng lấy mật hoa của cô. Xấp giấy dày cộp bị thấm ướt hết, còn chảy một ít vào lòng bàn tay anh, trong không khí tràn ngập mùi dâm dục.

Cô xoay người ngã ngồi, lỗ hoa yếu ớt vẫn hướng về phía anh, trông còn lộn xộn hơn lúc trước.

“Xin lỗi.” Câu này nói ra rất đột ngột, đến anh cũng không thể tìm ra lý do.

Triệu Thủy Vô liếm khóe môi, quét qua hạ bộ còn đang hưng phấn của anh: “Sao đột nhiên lại xin lỗi?”

“Vì… đạo đức nghề nghiệp?” Chính anh cũng cảm thấy gượng ép.

Đừng nói là Triệu Thủy Vô, đến Bạch Cảnh Xuyên cũng không biết anh từng có thứ này.

Cô không vạch trần, nhưng nụ cười đã thể hiện cô chẳng tin mấy lời ngụy biện này. Cô nhấc chiếc quần lót trên mặt đất lên, treo nó ở mắt cá chân, lắc lư: “Vậy bây giờ tôi có thể mặc quần áo vào chưa, ngài nhiếp ảnh gia?”

“Tất nhiên.” Anh quay sang một bên.

Cô đã được cho phép, liền mặc lại nội y, nhẹ nhàng khoác tấm lụa mỏng bước vào phòng trong.

Có tiếng xả nước trong nhà vệ sinh.

Cậu trai cầm điện thoại đi ra: “Em vừa đánh xong một trận trong nhà vệ sinh, có bỏ lỡ gì không?”



Bạch Cảnh Xuyên suýt chút nữa đã quên cậu, xoa thái dương đáp: “Chụp xong rồi.”

“Thế là em đã bỏ lỡ 100 triệu ư!” Cậu kinh ngạc, thấy Bạch Cảnh Xuyên cầm chặt xấp giấy vụn trong tay, “Anh làm đổ nước?”

“Gần như vậy.” Anh ném xấp giấy vào thùng rác, nói: “Đây cũng là 100 triệu.”

Cậu trai không hiểu.

Bạch Cảnh Xuyên đương nhiên sẽ không giải thích.

“Em nghĩ mình không chỉ bỏ lỡ 100 triệu đâu.” Thiếu niên nhìn trạng thái không nói nên lời của anh, đầu óc vẫn như trên mây, chỉ có thể lẩm bẩm câu này, rồi đi thu dọn đạo cụ quay phim.

“Anh lấy thẻ lưu trữ trước. Tối nay sẽ gửi bản phim gốc cho cậu sau.” Bạch Cảnh Xuyên tháo máy ảnh ra, đưa cho cậu.

Cậu trai cũng không hỏi anh lấy thẻ làm gì, mà gật đầu đồng ý ngay.

Hai người sửa soạn lại đồ đạc trong nhà, Triệu Thủy Vô thay quần áo xong liền bước ra bắt tay, thảo luận chi tiết về kết quả mong muốn, rồi chàng trai đi thang máy xuống lầu một mình.

Buổi tối, trong lúc đang lơ đãng nghe dự báo thời tiết trên TV, Triệu Thủy Vô nhận được một vài bức ảnh đã được chỉnh sửa hoàn thiện.

Nhưng là Bạch Cảnh Xuyên gửi tới, rất có chừng mực.

“Tôi đúng là gợi cảm.” Cô không chút khiêm tốn.

Câu trả lời của anh rất công thức hóa: “Nếu cô đã hài lòng với hiệu quả này, tôi sẽ xóa kho lưu trữ.”

“Anh có thể xóa nó đi.” Cô đáp lại, trái tim nghịch ngợm bỗng trồi lên, “Nếu tiếc quá thì không xóa cũng được.”

Dòng “Đối phương đang nhập” của bên kia nhấp nháy rồi dừng lại mấy lần.

Bạch Cảnh Xuyên cuối cùng cũng gửi tin nhắn đến: “Tốt hơn là nên xóa đi.”

Triệu Thủy Vô đọc xong, mỉm cười tắt màn hình, sau đó giơ điều khiển từ xa lên và đổi kênh. Phim truyền hình luân lý gia đình hôm nay đang diễn đến đoạn cẩu huyết nhất, không cần nghĩ cũng đoán được diễn biến tiếp theo, nhưng nó cũng khá kịch tính.

Phải mất vài ngày chàng trai mới gửi tác phẩm qua, nó được xử lý với độ chính xác rất cao, khá tương đồng với chất lượng của các tác phẩm cậu đã phát hành công khai.

Triệu Thủy Vô rất hài lòng, thanh toán số dư, lưu tác phẩm của cậu và của cả Bạch Cảnh Xuyên vào trong thư mục.

Cô nhớ trong tủ sách có giấy ảnh. Lúc mua, cô nghĩ tự in sẽ tiết kiệm tiền hơn là đến hiệu ảnh, nhưng trừ lần chụp ảnh chứng minh thư ra thì cô chẳng động tới nó nữa, nên giấy ảnh vẫn còn nguyên. Giờ thì cuối cùng nó cũng có ích rồi, cô bật máy in lên.



Đợi mực khô hẳn, cô lật qua, giơ tấm hở nhiều nhất lên.

Cô không nhìn máy ảnh, hai vú lõa lồ trước ống kính, một chân mở ra, chân kia uốn cong, vị trí chân vừa hay che khuất hoa huyệt.

Lụa mỏng như sương mù, quấn quanh người cô, ánh hoàng hôn le lói.

Bạch Cảnh Xuyên buộc túi rác, thấy bên trên là xấp giấy ướt, liền thắt một cái nút chết, rồi xách túi rác đi ra cửa. Có một tờ giấy nằm dưới đất, anh tò mò nhặt nó lên.

Lật qua, thứ đập vào mắt chính là kiệt tác của anh.

Không biết Triệu Thủy Vô nhét nó vào khe cửa từ lúc nào, lúc anh ngồi trong phòng sách đâu có nghe thấy tiếng nhà bên mở cửa đâu.

Trước tiên anh xuống lầu vứt rác, rồi quay về, gõ cửa nhà đối diện.

Anh lờ mờ nghe thấy tiếng dép quẹt trên mặt đất, Triệu Thủy Vô mở cửa ra, trông cô như đang chạy vội, vẫn còn thở hổn hển.

Bạch Cảnh Xuyên đứng ngoài cửa giơ bức ảnh trong tay lên.

Cô vừa thấy đã cười, không thấy thẹn chút nào, cô cầm lấy bức ảnh rồi xoay ngược, để nó đối diện với anh, dựa nửa người vào khung cửa: “Tôi có đẹp không?”

“Cô không thấy dạo này hành động của cô hơi lộ liễu à?” Anh lại nhìn cô trong bức ảnh, rồi cất nó đi.

Cô ngày càng không che giấu tán tỉnh anh, thậm chí còn bạo dạn hơn.

“Nhưng anh luôn dễ mắc câu mà.” Triệu Thủy Vô cắn ngón trỏ, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh, “Nếu như anh có thể nhịn một chút, tôi sẽ kiềm chế lại.”

Bạch Cảnh Xuyên hỏi: “Tại sao tôi phải nhịn?”

Cô luôn có thể khơi dậy ham muốn thể xác trong anh, cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm về điều đó, giúp anh phát tiết, thì anh cần gì phải dè dặt.

“Anh nói rất đúng.” Cô phát hiện mình không tìm được cách phản bác, liền nhoẻn miệng cười hùa.

“Nếu cô muốn cho tôi xem đến vậy, hà tất phải đưa ảnh chụp, cứ trực tiếp cho nhìn đồ thật có phải hơn không.”

“Cũng được thôi.” Triệu Thủy Vô nhanh chóng đáp lời.

Cô kéo dây váy trên vai xuống, chiếc váy ngủ rộng rãi trượt xuống cơ thể cô. Núm vú hồng hào hếch thẳng về phía anh, bên dưới váy cũng có gì, như thể cố ý đợi anh tới thăm.

Bạch Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm ba giây.

Anh không hề kiên nhẫn, bước vào đóng sầm cửa lại, bế bổng cô lên.